Lời của Nam Cung Nhược Lan vừa nói ra, âm thanh kêu gào dưới đài lại cànglớn hơn nữa, người nào cũng không cam lòng khi bị một người ngoài đoạtmất danh tiếng, chiếm tiện nghi, mà Nam Cung Nhược Lan và công tử áotrắng ở trên đài đều giống nhau, im lặng mà chìm đắm trong không giancủa mình, dường như những thứ ở bên ngoài đều rất yên tĩnh.
Chẳng qua Nam Cung Nhược Lan là ôm ước mơ và chờ mong, hoặc là có thể nói vẫn mang theo sự tự tin mà nhìn công tử áo trắng, mà trong lòng công tử áotrắng Lê Lạc Tuyết lại hết sức chán nản, trời xui đất khiến thế nào màlàm cho nàng không biết phải trả lời như thế nào, nếu như trực tiếp cựtuyệt, sợ rằng sẽ làm thương tổn đến mối tình đầu trước mặt này của cônương, nếu như đáp ứng, nàng có thể cưới nàng ấy sao?
Trong đầuLạc Tuyết nhất thời xẹt qua nhiều cách nghĩ, trên mặt vẫn lạnh lùng nhưcũ, Nam Cung Nhược Lan đợi đúng một phút đồng hồ, không thấy đáp án,tiến một bước đến gần Lạc Tuyết, nhẹ nhàng trầm thấp nói: “Ta thíchngươi!” Mọi người nghe thấy, lại sôi trào lên một hồi, đều trừng mắtnhìn về phía nam tử cụt tay không biết tốt xấu kia.
Trời! Tuyrằng nữ nhân võ lâm không có nhiều lễ nghi kiêng kị như các tiểu thưkhuê các, ở trước mặt, lại thông báo với mọi người trong thiên hạ, cũngquá là phóng khoáng rồi! Lạc Tuyết vì những lời này mà có chút đỏ mặt,may mà đủ lý trí, vì thế đành phải nhẫn tâm ‘Hừ’ một tiếng nói: “Ngươithích ta, đó là chuyện của ngươi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-tan-phi-cam-tu-thien-ha/2976613/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.