Bỏ lại sau lưng sảnh tiệc xa hoa đã hoà bình trở lại, Izek kéo tôi đi chữa trị vết thương ở bàn chân.
Chúng tôi chẳng ai nói với ai câu nào trong khi những hạ nữ chăm chỉ bôi thuốc vào các ngón chân sưng tấy và băng bó nó.
Sự im lặng dai dẳng làm tôi rất khó chịu và lo sợ.
Cho đến khi hạ nữ cuối cùng rời khỏi phòng, Izek đứng ở một bên và mân mê đôi giày của tôi.
Tự dưng tôi thấy sợ hãi. Anh sẽ không đánh tôi với đôi giày đó đâu nhỉ? "Thưa..."
"Chân em nhỏ thật."
Kích cỡ chân như thế là quá phù hợp với chiều cao của tôi rồi. Chỉ là bàn tay anh to rộng thôi.
"Em không nhìn thấy ai đã gây ra điều này sao?"
"Em thật sự không thấy. Lúc đó có quá nhiều người ở xung quanh, em không nói dối đâu..."
"Ta đâu có bảo em nói dối ta."
Anh đặt giày xuống bàn và tiến gần đến cai sofa tôi đang ngồi.
Trông anh vô cùng bình thản, không giống với lúc trước tý nào, khiến tôi lo lắng hơn nhiều.
"Chân em giờ đã ổn rồi, bữa tiệc kết thúc ở đây."
Đúng rồi đấy, và kế hoạch đêm tân hôn của tôi cũng tan tành mây khói theo cái chân này rồi. Chết tiệt! Lại một lần nữa!
"Em buồn à?"
"Em xin lỗi.. Đây là lần đầu tiên ngài tổ chức tiệc cho em mà em lại..."
Anh đã khiêu vũ cùng tôi trong bộ trang phục sát thủ bán khoả thân đó.
Thưa ngài! Mặt tôi lại đỏ lựng như một quả cà chua, nuốt nước bọt và chỉ muốn phịch xuống dưới nền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-phap-khien-chong-phu-quan-dung-ve-phia-cua-toi/4405788/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.