Đây không phải là tư thế an ủi hay tư thế tình tứ của các cặp đôi, mà là tư thế của những đứa trẻ bị bố mẹ bế đặt lên đùi mình và khiển trách.
Chính xác là tư thế này đấy! Chết tiệt! Vừa nãy là sao vậy? Tôi hổ thẹn đến mức không nghĩ đến việc ngồi dậy, nhưng đáp lại tôi là giọng điệu ân cần của chồng mình.
"Em ổn chứ?"
"...."
"Em có thấy mình bị lả đi không?"
Không hề, nhưng tôi chỉ muốn ngất đi thôi. Ngất xỉu và chảy máu mũi còn tốt hơn thế này.
Giá mà chân tôi lành lặn. Không phải, giá mà không có bất cứ cái đĩa hình con rùa nào cả.
Anh bất lực đưa tay xốc tôi lên.
Không. đừng chạm vào em!
"Em có vẻ đuối..."
"Ôi, không...!"
"Ý em 'không' là sao?"
Em xấu hổ quá!
Tuy vậy, dù tôi có cố gắng hết sức níu lại thi cũng thật vô ích. Tôi cúi gằm mặt thấp nhất có thể trong khi Izek đang cố nâng tôi lên.
Aa, những vị Hiệp sĩ đáng kính, phiền các ngài tạo cho ta một cái lỗ bằng siêu sức mạnh của các ngài với.
"Ngẩng mặt em lên."
"Em - Em không muốn..."
"Em không thích ta?"
Sao ngài lại hỏi em một cách nghiêm túc như thế?
"Em - Em xấu hổ quá..."
"Em vừa vấp ngã, có gì mà phải xấu hổ?"
"Nhưng..."
Chúa ơi, Người thực sự ghét con phải không ạ? Không thì làm gì có chuyện Người dửng dưng nhìn con phải tiếp tục tham gia cuộc đối thoại này.
Tôi thậm chí còn không nhận ra mình đang bị khoá chặt trong lòng Izek, vùi đầu vào bờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-phap-khien-chong-phu-quan-dung-ve-phia-cua-toi/4405787/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.