"Có phải chị không khoẻ trong người đúng không?"
"Không, không phải..."
"Hẳn là chị đang thấy mệt mỏi nhỉ."
Làm sao mà em biết được điều đó? Không phải là em đọc được suy nghĩ của - có phải ai đó đã thấy chị nôn ra không?
Tôi chưa bao giờ cho ai thấy bộ dạng đó của mình, nhưng chắc là tôi vẫn phải kín kẽ hơn vào lần sau.
"Thật ra thì đồ ăn sáng nay hơi nhiều dầu mỡ..."
"Cũng đúng thôi khi chị dùng bữa cùng Anh, nhưng chị phải ăn nhiều lên nữa. Em sẽ bảo hạ nữ phục vụ chút trà bồ công anh, vậy nên chị hãy dùng một ít nhé."
A, tuyệt quá. Tôi đang chết khiếp về những người anh trai đây. Họ sẽ gắt lên nếu như tôi hé răng than phiền mất.
"Từ nay về sau, chị sẽ tiếp tục dùng bữa trưa với Anh vào mỗi ngày. Xin hãy nhớ điều đấy ạ."
Ơ, không, khoan đã. Em dâu xinh đẹp tuyệt trần ơi, sao đột nhiên mọi chuyện lại như thế? Chúng ta đã thống nhất rằng sẽ không có kiểu tra tấn mới nào vào buổi sáng cơ mà!
"N - Nhưng ngài ấy bận lắm..."
"Hiệp sĩ tôn giáo dù có bận đến mức nào cũng không bỏ bữa đâu. Chị đừng lo, anh ấy khá là kén ăn nên sẽ không có chuyện Ruby phải dùng bữa ở một quán trọ ít tiền đâu."
Tôi hiểu. Tôi có nên an tâm không? Tôi rất muốn hỏi rằng liệu mình có thể ăn cùng với Ellen không, nhưng đành phải cắn răng chịu đựng sự thật nghiệt ngã bởi nếu nói vậy thì chẳng khác nào tự vả vào hình tượng fangirl cuồng nhiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-phap-khien-chong-dung-ve-phia-cua-toi/995233/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.