Tan học, Lâm Triều Tịch về làng trẻ ăn cơm trước, sau đó lấy cớ ra hiệu sách tìm sách tham khảo để chuồn đi. Nhưng lúc chạy ra cửa lại thấy hơi do dự, cô quay về hướng ngược lại, tới ngõ Chuyên Chư thăm Lão Lâm. Cô nghĩ, dù sao cũng là cuối tuần, hầu hết mọi người đều được nghỉ, nếu Lão Lâm vẫn sống ở đó thì khả năng gặp được bố sẽ rất cao. Chỉ là người tính không bằng trời tính, lúc đi ngang qua công viên nhỏ gần trường, một bóng lưng quen mắt giữ chân cô lại, không đi được rồi. Lúc đó dưới một gốc cây long não có không ít người tụ tập, điều đầu tiên thu hút Lâm Triều Tịch là tiếng rao bán: “Tài liệu chỗ tôi là của các tuyển thủ thi Olympic Toán quốc gia đấy, hàng cơ mật tuyệt đối…” Sau đó cô nhìn thấy người bạn cùng bàn kiêu căng Lục Chí Hạo của mình đang đeo cặp sách đứng ngoài đám người, kiễng chân ngó vào trong, mở chiếc ví hình ếch ộp ra, có vẻ đang đếm tiền. Lâm Triều Tịch bước nhanh tới, vỗ vai chú nhóc rồi ghé lại từ bên phải, hỏi: “Cậu đang làm gì đấy?” Hai cục thịt trên má bạn học Tiểu Lục run lên, giật bắn: “Cậu bị điên à.” “Suỵt!” Lâm Triều Tịch giơ ngón trỏ trước môi ý bảo cậu nói nhỏ lại, sau đó hỏi khẽ: “Chuyện~gì~thế?” Bạn học Tiểu Lục chột dạ, liếc nhìn thanh niên đang rao hàng dưới gốc cây, nói: “Liên quan gì đến cậu, mau đi đi.” Lâm Triều Tịch kiễng chân nhìn theo tầm mắt cậu ta, trông thấy một người đàn ông đeo kính gọng vàng. Tóc mái anh ta vuốt ngược sau tai, keo xịt tóc bóng lộn, mặc bộ vest cũng bóng bẩy vô cùng, rất thu hút người nhìn. Người đàn ông đó treo một chiếc bảng đen lên thân cây long não, bên trên viết 3 chữ “Vua tính nhẩm”, nét chữ trông còn bay bổng hơn cả “Mực nướng Lửa Lớn Ông Trần”. Vừa hết giờ không lâu, phụ huynh đến đón con em tan lớp năng khiếu, rất nhiều người nán lại xem. Đa phần đều là người già, họ đứng đó nghe đàn ông kia thổi phồng mình là truyền nhân của “Vua tính nhẩm”, ai cũng nấn ná, chốc chốc nhìn đích tôn đích đồng nhà mình, chốc chốc lại nhìn ông anh rao hàng, xem chừng đã sẵn sàng mở hầu bao. Lâm Triều Tịch hiểu ngay. Khi mạng Internet phát triển hơn trong tương lai, kiểu kịch bản này vẫn lừa được khối phụ huynh. Nổi tiếng không ai bằng phải kể tới “Học tính nhanh cùng Chu Căn Hạng” được rao bán trên ti-vi, 1380 tệ một bộ sách bí kíp tính nhanh. Trước đó nữa, thời thập niên 80-90, “Học tính nhanh cùng Sử Phong Thu” cũng nổi rần rần suốt một thời gian dài, khẳng định sẽ giúp trẻ phát triển trí não, chủ yếu để lợi dụng tâm lí ngây ngô mong con mình hoá rồng hoá phượng của các bậc cha mẹ, vẽ ra một lối tắt cho sự nghiệp học toán, khiến họ đổ xô đi mua. Thật ra làm gì có đường tắt nào. “Lần trước có phụ huynh tìm đến cảm ơn tôi, bảo là họ mua sách của tôi về cho con học, nhờ vậy mà con họ đoạt được huy chương vàng cuộc thi Olympic Toán cúp Tấn Giang cơ mà. Họ còn nằng nặc nhét tiền cho tôi, mọi người biết lí do vì sao không?” Người đàn ông bóng bẩy kéo dài giọng, một tia sáng rọi qua gọng kính anh ta. “Họ nói muốn mua đứt bộ bí kíp này, sẵn sàng trả tôi một số tiền rất lớn để tôi không bán bí kíp này cho ai nữa, thế là con trai họ sẽ chẳng có đối thủ cạnh tranh…” “Xấu tính thật.” “Người đâu mà xấu xa thế.” Các ông các bà đứng cạnh nghe vậy thì xôn xao bàn tán, cũng chẳng biết trong đám đông ấy có kẻ nào được “vua tính nhẩm” thuê để trà trộn không. Vua tính nhẩm nói: “Nhưng tôi không hề đồng ý, tôi cũng cảm thấy người này có tâm địa xấu xa, bí kíp tính nhẩm của tôi còn phải giúp nhiều em học sinh khác nữa. Đối với tôi tiền không quan trọng, tôi có đầy tiền, chỉ mong các em nhỏ có thể học toán tốt hơn. Vậy nên, giá thành của bí kíp vô cùng phải chăng, 100 tệ, một bộ chỉ 100 tệ.” Nói đoạn, anh ta giơ một quyển sổ nhỏ lên, bìa sách lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Phía bên phải anh ta có một người phụ nữ đứng thu tiền, thu một tờ tiền trao một quyển “bí kíp”. Bắt đầu có những người già bỏ tiền mua, đồng chí mập Tiểu Lục nuốt nước bọt, tay nắm chặt tờ tiền, mắt dán lên quyển “Bí kíp Vua tính nhẩm”, trông như chuẩn bị đi đánh trận. Lâm Triều Tịch im lặng đứng nhìn. Đợi vài người lên cống tiền xong, hết lời cảm tạ rồi ra về, cô gái đứng cạnh Vua tính nhẩm vội vàng nói: “Thầy Trương, số sách còn lại không nhiều, lần này tôi chỉ mang 30 quyển đến, thầy xem…” Câu này của cô ta xuất hiện như giọt nước tràn li. Có mấy ông cụ bà cụ bắt đầu gấp gáp, muốn nhào lên trước đưa tiền. Cậu bé mập cũng nghiến răng, toan chen vào đám người. Lâm Triều Tịch kéo cậu lại, lắc đầu. “Làm gì thế hả!” Lục Chí Hạo dùng sức vung tay cô ra. “Lừa đảo đấy.” Lâm Triều Tịch nói với giọng bình bình, nhưng câu nói của cô thu hút rất nhiều người nghe. “Cậu thì giỏi rồi!” Lâm Chí Hạo bực dọc, song vẫn dừng chân lại, ngờ vực nhìn cô. Đám người lập tức yên tĩnh, một khoảng bối rối ngắn ngủi bao trùm quanh gốc cây. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Triều Tịch, bao gồm cả tên thầy Trương tự xưng là “Vua tính nhẩm”. Vua tính nhẩm đứng giữa đám đông, thật ra hắn không hề biết người cầm đầu vạch trần hắn lừa đảo là ai, nhưng giọng nói ấy rất ngọt và dứt khoát, nghe một cái là biết giọng của một nữ sinh tiểu học. Học sinh tiểu học, lại còn là nữ, hắn sợ gì chứ? “Cô bé à, cháu nói thế là quá nông nổi. Lớn lên cháu mới biết sống trong xã hội mà mồm nhanh hơn não chịu thiệt nhiều đấy.” Theo lẽ thường, sau khi nghe hắn nói vậy thì người ta sẽ bỏ qua, không mất công lo chuyện bao đồng làm chi cho mệt. Nhưng bên ngoài đám đông, giọng nói trong trẻo không ngừng đặt câu hỏi: “Nếu thầy Trương đã muốn giúp đỡ các bạn học sinh, vậy tại sao không tặng sách miễn phí?” Vua tính nhẩm: “Cô bé, tri thức là sức mạnh, trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí, nếu nó quá bèo bọt thì liệu cháu có trân trọng không?” “Ý chú là… ‘tri thức’ của Arthur Benjamin và ‘sức mạnh’ của Michael Shermer ạ?” Giọng cô trong trẻo như hồ nước long lanh gợn sóng, nhưng vua tính nhẩm nghe chỉ thấy chói tai. Hắn đẩy gọng kính, ngước nhìn cô bé đi ra từ đám đông. Hắn ta híp mắt, đánh giá cô một lượt từ đầu đến chân, ban đầu còn tưởng là đứa con nhà người ta học nhiều biết rộng nào, hóa ra chỉ là một nhóc con quần áo sờn vải, bao lô và giày cũng cũ rách, đứng còn chẳng cao đến ngực hắn. Con nhóc từ đầu đến chân đều toát ra mùi vị của sự nghèo hèn, chỉ có đôi mắt trông rất lanh lợi, tóc đen nhánh, gương mặt phảng phất ý cười, trông vô cùng trào phúng. “Làm sao?” Vua tính nhẩm hỏi. Thấy vua tính nhẩm nói vậy, Lâm Triều Tịch biết thừa hắn chẳng biết hai người ấy là ai, những lời thoại cô chuẩn bị sẵn trong đầu bỗng không có cách nào thốt ra. Cô nói tên hai người kia là vì họ từng hợp tác cho ra đời một cuốn sách hệ thống lại tất cả những phương pháp tính nhẩm. Ngày xưa cô từng bị Lão Lâm đè đầu bắt học một lần nên khá có ấn tượng. Lúc này, cô nhìn quét qua các ông các bà đang nghi hoặc đứng quanh, cố nghĩ cách làm sao để họ tin những lời cô sẽ nói ngay sau đây. Nhưng trong chốc lát, cô lại phát hiện ra những con mắt nghi hoặc của họ không hề dành cho Vua tính nhẩm, mà đang chĩa vào cô, đặc biệt là rất chú ý phần lưng. Lúc này cô mới sực nhớ, phía sau bộ đồng phục trên người mình in mấy chữ “Trường tiểu học Sao Đỏ”, học sinh trường cá biệt, thế nên lời nói không đáng tin đây mà. “Là thế này, trước kia cháu từng đọc một quyển sách do hai người đó viết, trong hiệu sách Tân Hoa có bán, chỉ 17 tệ rưỡi, không biết sách của thầy Trương đây có điểm gì khác biệt nhỉ?” Thật ra cô cũng không chắc phiên bản của Vua tính nhẩm có phải chép từ sách đồng tác giả là hai vị kia không, nhưng liếc qua đẳng thức “13×13×13=2197” trên tấm bảng đen, cô tiếp tục: “Cháu nhớ trong đó nhắc tới công thức tính lập phương, không biết chú nhẩm nhanh đến vậy có phải là vì dùng công thức đó không, 13 × 13 × 13 = (13-3) × 13 × (13+3) + 3 × 3 × 13, bằng 2197.” Cô ngừng lại một chốc, sắc mặt Vua tính nhẩm khó coi hẳn đi, xung quanh rộ lên tiếng bàn tán nho nhỏ, cô thở dài, cười nói: “Còn có cách tính bằng các đốt ngón tay nữa cơ, không biết sách của chú có không…” Vua tính nhẩm thật sự ngắt lời cô: “Cháu từng đọc sách của chú rồi hả?” “Đâu có, cháu nghèo lắm, không mua nổi, sách của chú đắt quá đi à.” Cô nói. Xung quanh đều là các ông già bà già, là thế hệ còn so đo từng đồng hơn giới trẻ nhiều. “Hình như hơi đắt thật.” “100 tệ mua được bao nhiêu sách lận.” Bọn họ rỉ tai nhau thì thầm, thậm chí còn có người kéo cháu mình tới hiệu sách Tân Hoa. Vua tính nhẩm đen sì cả mặt, không nói nên lời. Lâm Triều Tịch thấy chuyện đã xong nên chuẩn bị rút quân, định chuồn đi nhân lúc Vua tính nhẩm không để ý. Nhưng không, “giang hồ non” như cô làm sao đấu lại được “giang hồ già”. Cô toan chạy thì nghe vua tính nhẩm nói: “Bạn nhỏ này siêu thật, thế quyển sách của cháu có dạy cháu 92960675÷78 bằng bao nhiêu không?” Lâm Triều Tịch đứng lại, sống lưng chợt lạnh, đường đường chính chính quay người lại. Thầy Trương hành tẩu giang hồ nhiều năm, đương nhiên đã có vô số lần gặp phải kẻ phá đám, hắn đã sớm chuẩn bị mọi cách ứng phó, ví dụ như nhớ đại đáp án một bài toán số học để chứng minh mình thật sự là một cao thủ tính nhẩm. Cô quay lại, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đắc ý của gã, nhất thời không biết nói gì. Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió xào xạc lùa qua cỏ cây, tất cả mọi người đều nhìn cô, đợi cô đưa ra câu trả lời. Lâm Triều Tịch mím môi, lông mày cau lại, chính lúc cô chuẩn bị nói ba chữ “cháu không biết” thì giọng nói điềm tĩnh của một cậu bé vang lên sau đám người. “1191803,525641.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]