Hết 15 phút, giáo viên lập tức hô hết giờ, đồng thời bảo các học sinh hai bàn một đổi bài chấm cho nhau. Vì mọi người đều là đối thủ cạnh tranh nên căn bản chẳng cần lo có người gian lận.
Bài làm của Lâm Triều Tịch đưa cho một bạn nữ ngồi phía sau bên trái.
“Cậu làm được cả câu hỏi phụ cơ á?”
Bạn học Tiểu Lục đang đưa bài cho người khác, trông thấy vậy thì vô cùng bất ngờ. Chỉ nhờ một câu hỏi phụ, giọng điệu nói chuyện với cô cũng khách khí hơn hẳn.
Nội tâm Lâm Triều Tịch thầm vã mồ hôi, ngoài mặt vẫn phải làm vẻ bình tĩnh nói: “Ừ, tớ thấy dễ ợt.”
Ánh mắt Lục Chí Hạo nhìn cô toát lên vẻ sùng bái.
Cô Hứa đứng trên bục giảng bắt đầu đọc đáp án.
Lâm Triều Tịch tranh thủ mở quyển toán Olympic, xem lại những bài trước đó.
Một số nội dung còn đọng lại trong trí nhớ của Lâm Triều Tịch nhỏ, nhưng cô vẫn không thể hiểu hoàn toàn để làm một cách thành thục, vậy nên cũng chẳng có ích gì.
“Đáp án câu 4 là 40. Dùng công thức trước đó cô đã giảng để làm, cô nói bao nhiêu lần rồi nào cả lớp, giải đề phải ưu tiên cái gì hàng đầu?”
“Công~thức~ạ~”
Học sinh ngồi dưới kéo dài giọng trả lời.
Lâm Triều Tịch quay đầu lại theo thói quen xác nhận đáp án mình làm, ngẩn người.
Cô chỉ tay lên nét gạch đỏ trên trang giấy, hỏi bạn nữ ngồi sau: “Bạn ơi, đáp án của mình rõ ràng là đúng mà.”
“Nhưng cậu có viết các bước giải đâu.” Bạn nữ ngồi sau đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-phap-co-ban-de-tro-thanh-thien-tai/275629/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.