Sau khi Phượng Tiêu rời đi, Trọng Cát cầm cọng lông vũ đỏ thắm kia, đứng ngây người rất lâu, có giọt nước không ngừng tuôn ra trong mắt cậu, theo khuôn mặt lăn xuống dưới cằm, rồi tí ta tí tách rơi vào trong bụi cỏ, giống như mấy quả táo rừng mà khó khăn lắm cậu mới tìm được kia vậy.
Cậu đi đến bên bờ suối nhỏ, ngồi trên bờ, cầm cọng lông vũ kia lại ngồi rất lâu rất lâu, móc quyển “Bí quyết nuôi phượng” mà thần tiên tặng kia ra, đem cọng lông vũ kia và “Bí quyết nuôi phượng” cùng ném vào trong dòng suối, “Bí quyết nuôi phượng” vừa vào trong nước liền hóa thành một đạo bạch quang, biến mất tăm, lông vũ trôi nổi trên nước, theo dòng nước dần dần đi xa.
Trọng Cát ôm lấy đầu gối, nhìn cọng lông phượng đỏ thắm kia từ từ biến mất.
Cậu chẳng có thứ gì mong muốn cả, cọng lông phượng này không thuộc về cậu.
Phượng hoàng mà cậu nuôi đã bay mất rồi, không trở về nữa.
Phượng Tiêu và hai vị tùy tùng cùng nhau trở về thiên đình, biến trở về thành tiên thân hình người đứng trên đám mây, nhịn không được chắp tay quay đầu, nhìn về phương hướng nơi hạ giới. Trên vân lộ, y gặp được một vị thần tiên mặc bích sắc trường sam, thần tiên kia cười hì hì chào hỏi với y: “Ồ, Phượng Tiêu, ngài về rồi à.”
Tuy Phượng Tiêu là vua của phượng tộc, nhưng cấp bậc vẫn nằm dưới vị thần tiên này, đành khách khí khom người nâng tay: “Linh Quân.”
Vị Linh Quân kia bay đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-phap-chan-nuoi-phuong-hoang/2453281/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.