Chương trước
Chương sau
Từng ngày trôi qua, thương thế của Phượng Tiêu cũng tốt lên từng ngày.

Mỗi ngày Trọng Cát đều lấy nước suối trong sạch nhất ở Thanh Tuyền cho Phượng Tiêu, Phượng Tiêu quắp lấy nó đến bên bờ suối tắm rửa, thời gian khác Phượng Tiêu đều tĩnh tu ở trong bụi cỏ mềm bên cạnh động huyệt, Trọng Cát tìm kiếm đủ loại quả dại trong rừng cây, nó đối với thịt đặc biệt là thịt gà đã không còn thèm thuồng đến thế nữa.

Thương thế của Phượng Tiêu cuối cùng cũng nhanh chóng khỏi hẳn, hôm nay, nó ăn mấy quả dại Trọng Cát hái về, Trọng Cát rất vui. Ngày thứ hai, Trời vừa sáng Trọng Cát đã thức dậy, chạy vào trong núi, tìm một cây táo rừng to, cả ngọn núi, duy chỉ có táo rừng ở trong khe núi là giòn ngọt nhất, cậu biến thành hình người, dùng vạt áo bọc đầy táo rừng, nhanh chóng chạy về.

Ra khỏi khu rừng nhỏ, Trọng Cát đứng ở nơi cách động huyệt không xa, cậu nhìn thấy có hai người đứng ở trước cửa động huyệt của mình. Bọn họ mặc sam bào đỏ thắm, đầu buộc ngọc quan, có tiên khí nồng đậm tản phát ra từ trên người họ.

Là thần tiên! Thần tiên đến trước cửa động của con hồ ly như cậu làm gì? Chẳng lẽ là vì Phượng Tiêu? Là chủ nhân lúc trước của Phượng Tiêu đến tìm nó?

Trọng Cát nắm chặt vạt áo bọc đầy táo rừng kia, hai thần tiên trước cửa động đó cung kính khom lưng, giống như đang nói gì với bên trong vậy.

Một trong số những thần tiên đó dường như phát hiện ra cậu, tầm mắt sắc bén quét tới đây, Trọng Cát đi lên trước mấy bước, thần tiên kia nhíu mày nhìn cậu, lẩm bẩm nói: “Hóa ra là tiểu hồ ly này, Thiên Thực hồ, đích thực là tiên thú rất trân quý.”

Trọng Cát đánh bạo vọt lên phía trước: “Các người là ai? Đến làm gì?”

Vị thần tiên nhìn cậu kia mặt không có biểu tình gì, không trả lời, người trong động huyệt đột nhiên chậm rãi nói: “Thiếu Thược, không được lạnh nhạt với nó.” Là giọng nói của Phượng Tiêu.

Vị thần tiên gọi là Thiếu Thược kia thế mà lại cúi đầu, cung kính nói: “Tuân lệnh.” Sau đó ngẩng đầu, hòa ái mà cười một cái với Trọng Cát.

Trọng Cát bị nụ cười này của y làm cho toàn thân đều dựng hết cả lông, Phượng Tiêu chầm chậm từ trong động bước ra, nó vẫn là hình dạng phượng hoàng, nhìn Trọng Cát nói: “Tiểu hồ ly, ta phải trở về thiên đình rồi.”

Trọng Cát ngây người, tay nắm vạt áo buông lỏng ra, táo rừng bọc trong vạt áo đều rơi vãi ra đất, có rất nhiều quả đập vào chân cậu, cậu nghe giọng nói của mình lắp ba lắp bắp: “Ngươi, ngươi phải rời đi? Ngươi, ngươi không muốn để ta nuôi nữa?”

Một thần tiên khác lập tức lạnh mặt: “To gan, ở trước mặt Phượng đế bệ hạ, lại dám ăn nói xằng bậy!”

Phượng đế? Phượng đế là gì? Vua của tộc phượng hoàng? Thế chẳng phải là thần điểu chi vương hay sao?

Chẳng lẽ…Phượng Tiêu nó thật ra là thần điểu vương?

Phượng đế là nhân vật lợi hại cỡ nào, Trọng Cát hiểu, tộc Thiên Thực hồ cũng có Hồ đế, mà phượng hoàng ở trên trời, vua một tộc của bọn họ hẳn là lợi hơn rất nhiều rất nhiều so với Hồ đế nhỉ.

Tóm lại, là nhân vật mà tiểu hồ ly như cậu chỉ có thể ngước đầu nhìn. Cậu đột nhiên cảm thấy, Phượng Tiêu trước mặt này bỗng trở nên rất xa xôi, dáng vẻ, giọng nói, màu sắc lông vũ của nó, đều trở nên xa lạ.

Vị thần tiên tên Thiếu Thược kia vẫn hòa ái mà mỉm cười với cậu, tiếng nói càng hòa ái hơn mà nói: “Bệ hạ đồng ý thỏa mãn ngươi một nguyện vọng, ngươi có mong muốn gì?”

Trọng Cát cúi đầu, tai cáo nhòn nhọn run run, thấp giọng nói: “Ta…ta không có mong muốn gì hết.”

Thiếu Thược vẫn cười nói: “Tiểu hồ ly, ngươi vẫn nên suy nghĩ kĩ, bỏ qua hôm nay, có thể sẽ không còn cơ hội nữa.”

Không còn cơ hội nữa, không còn cơ hội gặp được Phượng Tiêu nữa. Trọng Cát cúi đầu, mũi chua xót, mắt chan chát, cậu lớn tiếng nói: “Không có, ta không có mong muốn gì hết!”

Thiếu Thược và thần tiên kia nhìn nó, đều lắc đầu. Phượng Tiêu cười khẽ nói: “Thôi được, ta tặng ngươi một tín vật.”

Một cọng lông phượng đỏ thắm nhẹ nhàng bay tới, tự động rơi vào trong tay Trọng Cát, Trọng Cát cầm nó lên, nghe thấy Phượng Tiêu nói tiếp: “Khi ngươi có thứ mình mong muốn, thì dùng hồ hỏa đốt cọng lông vũ này, sau đó nói ra nguyện vọng, bất luận ta ở đâu cũng sẽ biết được, rồi giúp ngươi thực hiện nguyện vọng.”

Trọng Cát cầm lông vũ, vẫn đứng im tại chỗ, nghe thấy Phượng Tiêu nói: “Thời gian không còn sớm, ta thật sự phải đi rồi, tiểu hồ ly, hẹn gặp lại.”

Rất nhiều rất nhiều năm về sau, Trọng Cát ngẫu nhiên nói với hồ ly khác trong đồng tộc về tình hình hôm đó mình nhìn thấy được: “Cậu biết không, phượng hoàng vỗ cánh bay lên trời, là cảnh tượng dẹp nhất, tường quang sáng lạn chói mắt thế kia, thụy vân năm màu sặc sỡ thế kia…”

Hồ ly nghe cậu kể thường đều sẽ bĩu môi, giơ chân vỗ vỗ vai cậu: “Huynh đệ đừng nói mớ nữa, cậu còn chưa thành tiên nữa kìa, lên đâu nhìn thấy phượng hoàng? Phượng hoàng sẽ rớt từ trên trời xuống cho cậu nhìn hay sao?”

Trọng Cát luôn nở nụ cười lười biếng phản bác nói: “Con phượng hoàng kia, đúng là rớt từ trên trời xuống đó, ta còn từng nuôi nó nữa kìa, cậu không tin?”

“Ma mới tin cậu, nếu cậu từng nuôi phượng hoàng, ta còn từng nuôi cả con kì lân của Thái Thượng lão quân nữa cơ. Mơ nhiều quá không tốt cho sức khỏe đâu, vẫn nên nắm bắt thời gian mà đi tu luyện thì hơn!”

Trọng Cát chỉ cười mà không nói gì thêm nữa, cậu ngẩng đầu nhìn trời: “Phải đó, ai mà tin chứ, đấy quả thật chỉ mà một giấc mộng thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.