Người dịch: Pey
Tuy là đầu thu nhưng Lư Oanh bị lạnh đi bộ về nhà thiếu chút nữa bị bệnh, ngày hôm sau đầu óc có vẻ nặng nề, tìm đại phu đến xem bệnh, kết quả nói rằng thể chất nàng cường kiện khoẻ mạnh, nói cách khác chỉ bị cảm lạnh một trận.
Thời đại này mà bị cảm lạnh có thể dẫn tới chết người, ngay lập tức doạ cho Lư Vân và Nguyên thị sợ hãi, cả hai người nửa bước cũng không chịu rời Lư Oanh, mãi đến buổi chiều thấy Lư Oanh không có chút không khoẻ nữa, bọn họ mới thở dài nhẹ nhõm.
Ngày đó Quách Duẫn rời đi đã từng nói qua, sẽ có người đến bái phỏng mời nàng đến nhà chơi. Nhưng mà Lư Oanh chưa kịp nghĩ tới, liền có người đầu tiên đến cửa cầu kiến, là người trong nhà họ Dương, có quan hệ với hai tỷ đệ bị nàng cho tắm sông ngày đó, Dương Sinh.
Con người Dương Sinh vẻ ngoài tuấn tú, nói chuyện cử chỉ ôn hoà lễ độ, rất có phong thái sĩ tộc, là dạng người chỉ cần liếc nhìn một cái sẽ nảy sinh hảo cảm với hắn.
Sau khi hắn nhìn thấy Lư Oanh, ánh mắt ngưng đọng lại, nhìn xiêm y trắng tinh tế đánh giá, Dương Sinh nho nhã mà cười nói: “Quả nhiên”.
Hắn chỉ nói hai chữ.
Bình thường Lư Oanh hẳn sẽ thắc mắc hỏi.
Có điều cái người vừa mới khoẻ lại có chút lười biếng truy hỏi như Lư Oanh, lại dùng con mắt cười cười nhìn Dương Sinh một cái, sau đó rũ mắt xuống nhấp rượu, chẳng nói gì cả.
Nàng tuy rằng cái gì cũng không nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nguyet-vo-bien/652368/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.