Edit: Quần bay trong gió
Beta: Pey
Mọi người đồng loạt nhường đường cho Lư Oanh.
Đi đến trước xe ngựa, Lư Oanh mỉm cười nhìn Vệ thị, không biết tại sao nhìn vào mắt Lư Oanh, Vệ thị mặt có chút hồng, thấy nàng ta bẹp miệng lạnh giọng nói: "Ngươi là kẻ nào?"
Lư Oanh cười, nho nhã lễ độ mà nói: "Ta là đại ca của bọn họ".
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngẩn người, nhìn Lư Oanh và Lư Vân có nét tương đồng, mọi người tin ngay.
Mỉm cười nói xong câu đó, Lư Oanh hướng Vệ thị chắp hai tay vái chào, cực kỳ khách khí mà nói: "Xá đệ vừa tới Lạc Dương va chạm phải tiểu thư, mong cô nương đây rộng lượng bỏ qua cho".
Nàng rõ ràng hàm chứa ý cười nhưng Vệ thị lại tinh tường cảm giác được, người thiếu niên trước mắt này tuy tươi cười nhưng lộ rõ xa cách và lạnh nhạt, đây thường là khí thế của người địa vị bậc cao, nàng ta có hơi chột dạ.
Âm thầm suy nghĩ rồi Vệ thị cũng không cho rằng người trước mắt này mặc kệ dung mạo cử chỉ vẫn là cách ăn nói, y phục đều cực kỳ xuất chúng, là một thiếu niên phong hoa tuyệt đại. Phải biết rằng kinh thành này lớn như vậy, phong thái của thiếu niên xuất sắc như thế, không có khả năng không ai biết. Trừ phi, hắn cũng mới tới Lạc Dương.
Chỉ là nàng không biết gần đây nhà nào hay nhà quan lại cũng không có nghe được tin tức đón người thân vào kinh?
Nhìn Vệ thị ngơ ngẩn, vẻ mặt nghi hoặc, Lư Oanh cong môi, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nguyet-vo-bien/652364/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.