Edit: Quần bay theo gió
Beta: Pey
Hành trình tiếp theo đều thuận buồm xuôi gió, có mấy người hộ vệ mặc dù nhận thấy được từ khi Lư Oanh gặp người đeo mặt nạ mặc áo bào trắng kia liền có tâm sự. Bởi vì nàng vẫn luôn che dấu, nên bọn họ cũng không để ý.
Cứ ngày đêm xuôi theo dòng nước, thuyền cập bến rồi phải ngồi xe đi một đoạn đường, tới Lạc Dương đã là hai tháng sau, tiết trời đã chuyển sang cuối hạ đầu thu.
Trong hai tháng này, Lư Oanh cũng không chậm trễ, đoạn đường này đồng hành cùng hộ vệ, còn có mấy con cháu thế gian, mà mấy người này có am hiểu dịch đạo, có sở trường về cầm, về tranh họa, Lư Oanh học hỏi trên đường đi, thời gian dài nhưng cũng ngắn ngủi để học tập kiến thức.
Lạc Dương ở dưới chân thiên tử, là nơi phồn hoa bậc nhất. Xe ngựa chạy nhanh vào trong thành, Lư Vân chưa từng đến Lạc Dương, người luôn ở lì trong phòng mà giờ nhìn đế đô khắp nơi đều lộ ra vẻ xa hoa khí phái, thì cu cậu vừa hưng phấn vừa khẩn trương, không có cách nào bình tĩnh lại được.
Một hộ vệ thúc ngựa đi tới gần Lư Oanh đang mang mũ có màn che, từ trong lòng ngực lấy ra một hộp gỗ cung kính đưa cho Lư Oanh, nói: “Đây là chủ công trước khi đi để lại, ngài ấy nói, Lạc Dương là nơi ngọa hổ tàng long, quyền quý chỗ nào cũng có, trước kia có cho tiểu lang quân mảnh ngọc bội sẽ dễ dàng bị lộ thân phận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nguyet-vo-bien/652363/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.