Đêm đã khuya.Ánh trăng treo trên ngọn liễu, gió cuốn hoa đào rơi.Lư Oanh xoa nắn cánh tay đau nhức sau đó ngẩng đầu lên.Gương mặt tuấn tú của đệ đệ Lư Vân thấp thoáng qua ánh nến, đứa nhỏ đã mười bốn tuổi này vì gần đây được ăn uống đầy đủ, thân hình cũng cao lớn hơn trước.
Nhìn đệ đệ đã cao đến tai mình, Lư Oanh thầm nghĩ: A Vân đang tuổi lớn, xem ra phải tiếp tục bồi bổ cho đệ ấy thật nhiều.Cảm giác được tỷ tỷ đang nhìn mình, thiếu niên ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh nghi ngờ nhìn nàng, "Tỷ tỷ?""Không có gì đâu, đệ viết tiếp đi." Lư Oanh cười cười, cúi đầu.
Không có đứa em này, nàng cũng chỉ là bèo không có gốc rễ mà thôi, nàng nhất định phải giúp đệ đệ nhanh thăng tiến.Cúi đầu xuống, nàng chấm mực viết một chữ "Mưu".Lúc này, một tiếng tiêu du dương từ cách vách truyền đến.
Hôm nay là mười lăm, bên ngoài ánh trăng như nước, bầu trời một mảnh trong suốt, thỉnh thoảng có vài đám mây bay đến, màu nhạt như tơ.Một đêm như vậy, một tiếng tiêu như vậy, không hiểu sao Lư Oanh phảng phất như nghe được vẻ tươi đẹp mềm mại của gió xuân, nghe được khát vọng không thể đạt được trong lòng, cảm thấy tương tư và phiền muộn khôn cùng....Nghe một lát, Lư Oanh để thẻ tre xuống, theo tiếng tiêu, bước ra ngoài.Lát sau, Lư Oanh đi đến tường rào mà Âm Triệt thường trèo lên.
Nàng nhẹ nhàng dựa vào tường, quả nhiên tiếng tiêu là từ bên kia tường truyền tới.
Gần như thế, nghe như phảng phất bên tai, nhưng lại như rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nguyet-vo-bien/652254/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.