Người dịch: Pey
Cánh thiếu niên lang này, mỹ vị nào mà chưa từng ăn qua? Dạng mỹ nữ nào mà chưa từng thấy qua? Hương rượu thịt phiêu đãng, người đẹp vờn quanh, bọn họ lười biếng hưởng thụ, tự nhiên vừa nói chuyện, vừa hăng hái bừng bừng, ngược lại cũng tự do tự tại.
Lư Oanh thoải mái ngồi xuống, liếc mắt đón nhận những ánh mắt hướng về nàng.
Rũ mi xuống, Lư Oanh nâng rượu khẽ nhấp một cái, rượu vào vào miệng, nghe tiếng Cảnh Tả tướng quân hỏi: "Lư Văn, ngươi là người Hán Dương?"
Lư Oanh xác nhận.
Cảnh Tả tướng quân chậm rãi nói: "Đã có ý trung nhân chưa?"
Hả???
Lư Oanh ngẩn ra.
Ngồi ở đối diện là Cảnh Tả tướng quân, dung nhan tuấn tú ở dưới ngọn đèu dầu càng rõ ràng mà lạnh buốt. Tra hỏi một cô nương rõ ràng mang chút mập mờ, mà mặt hắn vẫn không đổi, phảng phất cho tới bây giờ đều thái sơn đứng vững, mặt không đổi sắc.
Lư Oanh đảo tròng mắt.
Thấy nàng ta vẫn im lặng, Cảnh Tả tướng quân giọng có chút lành lạnh nói, "Không muốn nói thì không muốn nói." Hắn giơ ly rượu tự ngửa đầu uống cạn một hơi.
Đúng lúc này, ở phía trước truyền tiếng động lớn xôn xao.
Phía bên kia hồ nước, hàng trăm người hầu cầm lụa đỏ mỏng, xả thành một hàng dài, chia vườn hoa làm hai nửa.
Có mấy người nói, "Như vậy cũng tốt, các cô nương có thể ngồi gần đây, cùng chúng ta thưởng thức nhạc hay."
"Thật có vài phần ý tứ."
"Nghe nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nguyet-vo-bien/1889231/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.