Người dịch: Pey
Quách Duẫn nghiêng người trước mặt Lư Oanh, gã cười đến lộ hàm răng trắng bóng.
Đúng vậy, cũng không phải do gã nói, chỉ là gã là người đầu tiên nhìn thấy, sẽ mời chèo kéo người thứ hai đến xem trộm, sau đó, ngay thẳng trong sạch nói rằng chủ công thích những thuộc hạ báo cáo sự tình chân thật nhất...
Nhìn gã một hồi, Lư Oanh đột nhiên hỏi: "Ngươi có phải là con trưởng không?"
Nghe Lư Oanh lái sang vấn đề khác, quả thật cho là đúng.
Quách Duẫn vẫn cà lơ phất phơ, không nghiêm chỉnh trả lời: "Đúng là con trưởng." Gã lúc bấy giờ mới hiểu được vì sao Lư Oanh hỏi gã cái này, liền thành thật mà nói: "Ngày đó ngươi dạo chơi bên bờ hồ, cũng không phải do ta nói đâu."
Lư Oanh kéo kéo khóe môi.
Nhìn kiểu cười của Lư Oanh, Quách Duẫn hận không thể cầm khăn tay chấm chấm nước mắt, ấm ức đau khổ nói, "Thật sự không phải ta mà." Trong lòng thì rơi lộp bộp, cô nương này chẳng những khí chất càng ngày càng giống với con nhà quyền quý, ngay cả trừng mắt tất báo cũng học một cách hoàn mỹ, gã thầm than số mệnh thật khổ, ngay cả gã không thể đắc tội...
Trong lúc Quách Duẫn đang tự kiểm điểm, Lư Oanh đã bỏ đi một đoạn thật xa.
*****
Trở lại trong phủ, trời cũng không còn sớm nữa, Lư Oanh tắm rửa thay y phục, ngồi trên xe đi đến nhà họ Cảnh.
Đây là đầu tiên sau khi Lư Oanh tới Lạc Dương, được mời đến phủ đệ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nguyet-vo-bien/1889230/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.