Thế nên năm đó bà gả vào Trầm quốc công phủ mới khiến Trầm quốc công Trầm Tường liên tục sủng ái. An thị nắm tay Trầm Nhị tiểu thư Trầm Ánh Cầm đi đến trước mặt Trầm Thư Kính, dịu dàng nói: “Kính nhi, con một phen lấy đi mất ba hồn bảy phách của mẫu thân rồi.
Con hôn mê ba ngày, ba ngày này mẫu thân đều cùng Nhị tỷ con ra vào Phật đường, chính là cầu khẩn cho con sớm ngày tỉnh lại, không ngờ là con thực sự tỉnh rồi”
. Trầm Thư Kính nhếch cao khoé môi.
Mẫu thân? Một di nương thấp hèn mà có thể dùng xưng hô này với đích nữ phủ quốc công sao? Cho dù có là bình thê cũng không xứng, huống gì là di nương. Cảm nhận được thân thể Tô Tịch có hơi cứng lại, Trầm Thư Kính ở bên tai bà nhẹ giọng an ủi rồi mới chậm rãi ngồi dậy. Thân thể mỹ miều chưa cập kê nên vẫn còn đang trong thời kỳ phát dục, đôi gò bồng đảo nhỏ nhắn ẩn hiện dưới lớp tố y mỏng tang, Trầm Thư Kính mệt mỏi tựa vào thành giường, bật cười: “Đại di nương, trước đây ta còn nhỏ nên mới chưa hiểu chuyện, nhưng người đã làm di nương ở phủ quốc công bao lâu mà quy củ còn học chưa xong sao?”
. Nụ cười yếu ớt nơi khoé môi An thị chợt cứng lại, bà lúc này mới phát giác ra Trầm Thư Kính có chút bất thường.
Nhị tiểu thư Trầm Ánh Cầm bất mãn vì lời nói của Trầm Thư Kính, tức tối mở miệng: “Kính nhi, muội nói như thế là sao? Mẫu thân đã làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghien-tran-quoc/616323/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.