Trải qua tất cả một trăm ngày đêm chịu đau đớn khủng khiếp tra tấn, đến ngày cuối cùng Trầm Thư Kính cảm giác bản thân nếu còn sống thì có lẽ đến cả sức để thở cũng chẳng còn.
Nàng mơ màng nghe tiếng Mạnh Bà vọng lại từ xa: “Trầm Thư Kính, thời hạn ngươi phải chịu khổ đã hết.
Nay ngươi có thể bước đến cánh cổng trùng sinh.
Chỉ là ta khuyên ngươi, trở về tốt nhất đừng quá trầm luân vào thù hận, nếu có thể hãy sống vì mình, vì những người mà ngươi yêu quý nhiều hơn.
Được rồi, đi đi”
. Dứt lời Mạnh Bà phất tay, ống tay áo màu xích thố không có gió vẫn bay lên, thân thể Trầm Thư Kính theo đó bị hút vào một cánh cổng.
Ý thức cũng ngay lập tức mất đi.. Có tiếng khóc rấm rức bên tai nàng vang vọng.
Đó là ai? Vì sao lại khóc? Trầm Thư Kính khó chịu chau lại hai hàng lông mày, lông mi như cánh bướm chậm chạp run rẩy.
Nàng nghe ra rồi, đó là Hỷ Tình, là đại nha hoàn đáng thương của nàng.
Không được, nàng phải mau tỉnh, không thể để người khác ức hiếp Hỷ Tình của nàng.
Trầm Thư Kính, mau tỉnh lại. Trầm Thư Kính cố gắng dùng sức, hai mí mắt nặng trịch như đeo chì từng chút một mở ra.
Nàng hình như đã lâu chưa nhìn thấy ánh sáng nên khi tia sáng đầu tiên chiếu vào, đôi mắt nàng có chút đau như bị kim châm.
Đôi mắt đau đớn nhắm chặt lại, thống khổ rơi ra hai giọt lệ, Trầm Thư Kính lại lần nữa cố gắng mở mắt ra.
Lần này nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghien-tran-quoc/616322/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.