Trả lời một chữ, đi.
Ném bút đi, nàng mệt mỏi nhắm mắt. Hàn gia này, bây giờ vẫn chưa thể đắc tội.
Ngoài cửa sổ thật yên tĩnh, nghĩ rằng Diệu Dương đã đi rồi, không thể yên tĩnh hơn được nữa, ngược lại không gian yên tĩnh đến mức buồn tẻ. Nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy La cô ngồi trên ghế cúi đầu thêu. Thù Nhi chẳng biết đã ngồi xổm bên cạnh La cô từ lúc nào, chuyên chú nhặt chỉ trong khay đan. Sợi chỉ mỏng manh, dường như nhìn không thấy, bị ánh nắng chiếu vào, thấy một vầng sáng bạc hiện lên trong tay bà.
Không khí an nhàn yên tĩnh như vậy, làm cho người ta cảm thấy không chân thực.
Cố Tiệp Dư ngủ ở chủ điện, ngoại trừ La cô và nàng vào thăm, bà cũng không thường xuyên ra ngoài. Thượng Quan Mạn mới nhớ ra, đã lâu mình chưa nói chuyện với mẹ, trong lòng áy náy không yên. Cửa điện khép hờ, chỉ cần đẩy nhẹ nhàng đã mở, một tia nắng chiếu lên chiếc giường trong điện, chiếu sáng thân người mặc thường phục tơ màu bạc trắng của Cố Tiệp Dư. Tư thái giống như một đoá ngọc lan trắng, lẳng lặng đắm chìm trong ánh mặt trời.
Nàng lên tiếng gọi: “Mẫu thân.”
Cố Tiệp Dư cắn đứt sợi tơ trong tay, ngẩng đầu mỉm cười với nàng. Lại nhẹ nhàng nhét đồ vật trong tay vào một bên. Thượng Quan Mạn khẽ liếc qua, đó là một mảnh vải mỏng thật đẹp, mặc dù không đắt tiền nhưng so với vải mà Thù Ly cung thường dùng vẫn tốt rất nhiều, vải này nhẹ mềm mỏng manh, mơ hồ xuyên thấu, gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich/1987225/chuong-46.html