Trong nội tâm nàng khẽ run lên.
Rất nhanh nhắm mắt lại, chỉ mong nhanh chóng dập tắt đám lửa đang bập bùng trong lòng, càng thân cận như vậy, nàng càng không dám buông thả bản thân.
Thái tử thấy hắn không muốn, không tiện miễn cưỡng, liếc nhìn nàng một cái, sau cùng bỏ đi cùng chư vị hoàng tử.
Đợi đoàn người đi xa, nàng vội thu người đứng cách xa vài bước. Hắn hơi có chút ngạc nhiên, rồi chợt bình tĩnh lại, ánh mắt màu lam rơi xuống trên mặt nàng, tĩnh mịch không đáy.
“Hồng Phi.” Nàng không nhìn Hách Liên Du. Thái tử quả nhiên là đã phát giác điều gì, nàng phải nhanh chóng trở về: “Chúng ta về kỳ xã.” Nói rồi liền cất bước đi nhanh. Hồng Phi nhất thời có chút khó hiểu, buông con chồn trắng cung kính thi lễ với Hách Liên Du, bước nhanh đuổi theo. Con chồn trắng quay đầu nhìn Hách Liên Du, “Chit” một tiếng rồi chạy theo sau lưng nàng.
“Thập nhị muội!”
Thái tử bước chân xông vào, La cô ngăn không được, bà ngồi trên ghế đá thêu hoa, thấy thế liền đặt chiếc khăn vào cái làn bên cạnh, tiến đến ngăn bước hắn: “Thái tử Điện hạ, Điện hạ đang nghỉ ngơi.”
Thái tử đột nhiên sinh nghi: “Thời gi¬an này nàng đều như vậy sao?”
La cô nói: “Từ lúc hủy mặt đến giờ đều như vậy....” Bà nói liên miên như đang cằn nhằn cái gì. Thái tử sải bước đi qua, trong lòng nặng nề, giống bị ai vò xé cực kỳ đau đớn, chỉ nghe "Rầm” một tiếng, có lẽ đã dùng lực rất lớn, cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich/1987224/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.