Cái gì? Địch quốc Duệ hầu cùng bệ hạ bọn họ... mang thai? mang thai!
Hồi lâu, Phong Liên Dực mới chậm rãi xoay người lại, đôi mắt màu tím sậm yên lặng nhìn nàng "Ngươi nói cái gì?"
Hoàng Bắc Nguyệt không yên tâm, sờ sờ cái mũi, đi tới trước mặt hắn, Phong Liên Dực phất tay để người hầu tránh ra, nhìn nàng rồi đi tới cung điện gần đây.
Đóng cửa cung điện, Phong Liên Dực mới xoay người nhìn nàng "Nói rõ ràng."
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, trong cung điện đèn đuốc sáng trưng, chiếu tỏ hình dáng hắn vô cùng thâm thúy mê người.
"Ngươi nói ngươi bỏ qua yêu thương, tại sao còn muốn giúp ta?" Nàng nhìn sâu vào mắt hắn, không tha cho hắn trốn tránh.
"Chuyện này cũng không phải là giúp ngươi, Trẫm cân nhắc Thành Tu La mà thôi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều." Bị ánh mắt trong suốt của nàng nhìn, hắn vẫn thờ ơ, tựa hồ thật sự không quan tâm.
"Hóa ra là như vậy, các hạ cũng là người vì thiên hạ mà lấy đại cục làm trọng a!" Hoàng Bắc Nguyệt châm chọc nói, hắn thật có tinh thần hiến dâng lớn như vậy? Quỷ mới tin!
"Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi đừng được voi đòi tiên!" Hắn lạnh giọng cảnh cáo.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạo, vô lại nói: "Ta cứ lòng tham không đáy đấy? Ngươi làm gì được ta?"
Phong Liên Dực buông mắt, liếc nhìn thoáng qua vùng bụng bằng phẳng của nàng, Hoàng Bắc Nguyệt hơi đỏ mặt, thấp giọng than thở: "Nào có dễ như vậy, một lần..."
Nghe vậy, Phong Liên Dực biết bị nàng lừa, sắc mặt trầm xuống, phẫn nộ xoay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292483/chuong-1140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.