Đầy trời đầy sao.
Ánh sáng ngọc chiếu rọi khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân, trong con ngươi màu lam lạnh phản chiếu một chút ánh sáng, giống như bảo thạch rơi vào nhân gian.
Gối lên cánh tay mình, thảnh thơi nằm trên bãi cỏ xanh trên sườn núi, gió đêm lướt qua, mang theo từng khí băng tuyết thấm lạnh.
Đầu mùa xuân, lại một năm nữa qua.
Suốt bảy năm ở thế giới này, nàng đã hoàn toàn vẫy tay từ biệt thế giới ban đầu.
Mọi chuyện xảy ra trong bảy năm còn phong phú hơn so với cuộc sống quá khứ vài chục năm kinh nghiệm.
Các loại vui buồn, sinh ly tử biệt, toàn bộ cũng nếm thử.
Không còn bài xích nơi này lúc mới tới cùng tưởng niệm thế giới trước kia, nàng hiện tại đã hoàn toàn quen thuộc thế giới này.
Nàng Hoàng Bắc Nguyệt, đã không thuộc về cái thời đại kia.
Hồi tưởng đủ loại phát sinh trong bảy năm, cảm giác thời gian trôi thật mau.
"Nhân sinh trong thiên địa, chợt như khách vãng lai." Nàng thì thào, hơi buồn vô cớ cùng thổn thức.
"Tuổi còn nhỏ, như vậy phiền muộn làm chi?" Lôi Vương đột nhiên từ trên trời giáng xuống, thân ảnh cao lớn đứng bên người nàng, hai tay chống thắt lưng, nhìn phương xa, âm thanh như chuông đồng, "Lúc bổn vương bằng tuổi ngươi đã oai phong lẫm liệt xông xáo thế giới, không sợ trời không sợ đất! không hề biết ưu sầu!"
Nguyệt Dạ mỉm cười, lúc nàng còn trẻ cũng hết sức lông bông, không biết trời cao đất rộng a!
"Người to con ngươi biết cái gì?" Phía sau truyền đến tiếng nói thanh thúy của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292399/chuong-1056.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.