"Nếu đúng ngươi thì bổn vương cũng thuận tiện thu, bớt phiền toái sau này!" Lôi Nộ vung ống tay áo, lần nữa hướng về phía Nguyệt Dạ.
Nguyệt Dạ khoanh tay, thản nhiên nhìn hắn, Lôi Nộ nói: "Khế ước quy định bổn vương không thể đả thương ngươi, nhưng không có nghĩa là không thể phong ấn ngươi."
"Không sai." Nguyệt Dạ gật đầu, vẻ tươi cười xuất hiện trên khóe môi.
"coi như ngươi biết điều." trong tay Lôi Nộ chợt lóe sáng, một lệnh bài màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay, phong ấn một hồn phách nho nhỏ này chẳng tốn công sức.
Nguyệt Dạ mỉm cười nhìn hắn, đột nhiên ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, nói:"Các hạ không động thủ, vậy tại hạ đắc tội!"
Trên mặt một cơn gió xẹt qua, bóng người màu đen đã đến gần, Lôi Nộ ngẩn ra, trong tay lệnh bài phong ấn màu vàng đã bị Nguyệt Dạ đoạt đi.
Làm sao có thể?
Tốc độ nhanh như gió!
Ngay cả hắn cũng khó lòng phòng bị!
Lôi Nộ chấn động, khuôn mặt chính trực hiện đầy rung động cùng khó tin.
Cúi đầu nhìn tay mình, bàn tay trống rỗng run nhè nhẹ, từ lúc chào đời tới nay, đầu tiên hắn gặp phải kẻ địch mạnh như vậy!
Chỉ là một hồn phách lại có thực lực cường đại như vậy sao?
Lôi Nộ mặc dù tục tằng hào sảng, ngày thường tác phong cũng hào phóng không kềm chế được, tựa hồ không quan tâm gì hết, bộ dáng sơ ý khinh thường.
Nhưng tốt xấu hắn cũng không ngốc, trong đầu xoay chuyển nghĩ đến thời gian vừa rồi, hắn lập tức nghĩ đến nha đầu kia cho hắn thoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292398/chuong-1055.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.