Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười, dừng ở trong sân, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, mưa phùn êm ái rơi trên gương mặt, khí trời tối tăm như thế, thật sự cũng khiến lòng người ảm đạm.
"Nói vậy gần đây trong thành Kỳ Dương có không ít lính đánh thuê tới." Bọn họ dọc đường đi về Kỳ Dương, đám lính đánh thuê tự nhiên biết để đón lõng.
Bắc Đường Du gật đầu, "Quả thật rất nhiều, tuy nhiên phần lớn là lính đánh thuê nhỏ lẻ. Các đoàn lính đánh thuê lớn vẫn không có động tĩnh, không muốn có can hệ gì với Thành Tu La."
"Đại ân đại đức của Bệ hạ cùng Du các hạ, Hoàng Bắc Nguyệt suốt đời khó quên, tương lai nếu có việc cần đến, tại hạ dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không do dự!" Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu sang sảng cười với hắn.
Bắc Đường Du trong lòng xao động, nghĩ đến bệ hạ bất đắc dĩ bị nhốt trong thâm cung, đột nhiên thấy được một chút hy vọng.
"Nói quá lời, đây là Thiên Điện, Nguyệt các hạ ở đây dưỡng thương đi, sẽ không ai tới quấy rầy." Bắc Đường Du đưa bọn họ vào thiên điện, dặn dò mấy cung nhân vài việc rồi rời đi.
Nến Đỏ để tất cả mọi người bên ngoài, đóng cửa lại nói: "Chủ nhân, nữ hoàng cùng Du các hạ đều là người tốt! May mà có bọn họ, còn Thiên đại các hạ...".
"Cô ấy hẳn có biện pháp ứng phó với quốc sư, Nến Đỏ, ngươi có nhớ phụ thân từng có Vương lệnh của lính đánh thuê?" Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xuống, cả người đau nhức hành hạ, khớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292229/chuong-886.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.