Editor: Minh DiệuBeta: Mặc Quân Dạ “Không ngờ đường đường là Mặc Liên tôn thượng mà cũng có lúc nói dối nha!” Mạnh Kỳ Thiên cười rộ lên, trong nụ cười lại không hề có ý cười nhạo. Hắn chỉ cảm giác được hôm nay mình đã nhìn thấy một mặt khác của Mặc Liên, hoàn toàn không có chút gì giống với thiếu niên máu lạnh vô tình lúc trước cả. Mặc Liên có chút chán nản cúi đầu, thật sự dễ bị nhìn ra như vậy sao? Mạnh Kỳ Thiên vỗ vỗ bờ vai hắn, khoảng cách giữa hai người nam nhân bỗng chốc đã trở nên thân mật hơn rất nhiều. Mạnh Kỳ Thiên lớn tuổi, lại học xa trông rộng, chuyện gì cũng biết, bởi vậy nhanh chóng lôi kéo Mặc Liên cùng nhau ngồi xuống nói chuyện về nữ nhân “Nữ nhân ấy mà, bọn họ là một loại sinh vật luôn cần được bảo vệ!” Mạnh Kỳ Thiên chậm rãi nói.[Dạ: *nhớ đến hình ảnh uy vũ của Nguyệt tỷ* *rùng mình*] Trong đầu Mặc Liên lập tức hiện ra hình ảnh uy phong lẫm lẫm của Hoàng Bắc Nguyệt khi khống chế Băng Linh Huyễn Điểu cùng với thần sắc cao ngạo lạnh lùng của nàng… Cái này mà còn cần được “bảo vệ” sao!? Vừa nghĩ như thế, tình cảnh khi nàng bị thương, suy yếu dựa người vào trong lồng ngực của hắn lại đột ngột hiện lên trong đầu, điều này khiến Mặc Liên nghiêm túc gật gù, ừm, Mạnh Kỳ Thiên nói rất đúng! “Các nàng còn thích nghe người ta khen ngợi mình.” Mạnh Kỳ Thiên tiếp tục nói. Mặc Liên lại tiếp tục nhớ tới lần trước khi mình khen Hoàng Bắc Nguyệt đẹp, nàng ấy đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292152/chuong-809.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.