“Trang chủ?” Đôi mắt yếu ớt chậm rãi mở ra, bóng người mơ hồ trước ánh nến khiến Hồng Chúc không nhịn được mở miệng kêu lên.
Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu, hiểu được nguyên nhân nên chỉ cười cười, Tiểu Đăng Lung thấy vậy thì vội vàng nói: “Tỷ tỷ, người này không phải trang chủ, chỉ là bộ dáng có chút giống mà thôi.”
Hồng Chúc nhìn chằm chằm Hoàng Bắc Nguyệt hơn nửa ngày, sau đó mới thì thào nói: “Quả thật rất giống…” Nói xong, nàng liền ngẩng đầu, có chút hoảng hốt nhìn xung quanh: “Ta vừa trở về từ địa ngục!”
Tiểu Đăng Lung ôm chặt nàng, nghẹn ngào nói: “Tỷ tỷ, tỷ không cần phải sợ.”
“Tỷ không sợ, chỉ là chờ đợi quá lâu nên có chút sốt ruột mà thôi, tỷ thật không biết mình còn có thể chờ được bao lâu nữa.” Hồng Chúc cúi đầu, yên lặng rơi lệ. Hai tỷ muội dường như cùng nhớ tới những chuyện tình thương tâm gì đó nên đều trầm mặc không nói.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bộ dáng của bọn họ, thật sự là tỷ muội tình thâm, khiến cho người khác cảm động.
“Trang chủ mà các ngươi nói có phải là Trưởng công chúa Huệ Văn hay không?” Nhìn hình ảnh thương cảm của tỷ muội bọn họ một lát, Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên mở miệng hỏi.
Thân thể của Hồng Chúc và Tiểu Đăng Lung chấn động, hai người đồng loạt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía nàng.
“Làm sao ngươi biết?” Tiểu Đăng Lung cao giọng hỏi.
“Ha ha ha…” A Tát Lôi cười lớn một tiếng: “Các ngươi có biết vị cô nương đang đứng trước mắt các ngươi là ai không?”
Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292136/chuong-793.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.