Vì ánh nến không đủ sáng để chiếu tới nơi đó, Hoàng Bắc Nguyệt chỉ loáng thoáng thấy được một bóng dáng vô cùng hung ác, hoàn toàn không giống với hình dáng của con người!
“Nàng ta đã biến thành thú rồi, người xem cái đuôi của nàng kìa, có khi nào nàng ta là người của Tu La Thành hay không!” A Tát Lôi vẫn còn sợ hãi, mới vừa rồi hắn định đút nàng uống một chút nước, ai ngờ vừa xoay người đi rót nước xong, quay đầu lại đã thấy nàng ta biến thành như vậy!
“Đây là hình thái vốn có của tỷ tỷ, hừ, ngươi mới là người của Tu La Thành ấy!” Thanh âm của Tiểu Đăng Lung vang lên ở phía sau Hoàng Bắc Nguyệt.
A Tát Lôi sửng sốt, hình thái vốn có, vậy có nghĩa là…
“Là Thần thú.” Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu cười cười. Cái này cũng không thể trách A Tát Lôi được, mặc dù hắn lớn lên trong rừng rậm Phù Quang – một nơi xuất hiện không ít Thần thú, thế nhưng Thần thú có thể hóa thành hình người quả thật rất hiếm, dù sao loại chuyện hóa hình này phải có cấp bậc cao mới có thể làm được.
Linh Tôn chính là một ví dụ điển hình, làm gì có con Thần thú nào trong rừng rậm Phù Quang dám trêu vào hắn?
A Tát Lôi chưa từng thấy qua, cho nên mới kinh ngạc như vậy.
Nghe nàng giải thích xong, A Tát Lôi giật mình há to miệng: “Thần thú còn có thể hóa thành hình người sao!?”
“Đúng là thứ chưa thấy qua cảnh đời!” Tiểu Đăng Lung cay nghiệt quở trách A Tát Lôi, rất hiển nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292135/chuong-792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.