“Ta, ta ác độc? Cô ta thì sao? Năm đó lúc mẫu thân Cầm di nương của cô ta có quyền thế, đã khiến ta nhục nhã như thế nào?” Tiêu Linh bỗng nhiên cố lấy can đảm lớn tiếng nói!
Đâu phải nàng hận người vô duyên vô cớ? Nếu không phải ngày trước Cầm di nương khắp nơi làm khó nàng, cùng với sự khinh thường sỉ nhục của Tiêu Nhu, nàng làm sao có thể sinh ra oán hận lớn như vậy?
“Ta không sợ người khác nghĩ ta thế nào! Có thể làm bản thân vui vẻ, thì cần gì quan tâm đến lời nói kẻ bên ngoài!”
Mấy câu nói này của Tiêu Linh khiến Hoàng Bắc Nguyệt có vài phần tán thưởng, nhưng nàng mãi mãi khinh bỉ Tiêu Linh bởi nàng không dựa vào bản lĩnh của mình để kiêu ngạo, ngày trước Cầm di nương có quyền, nàng đi nịnh bợ người ta, sỉ nhục chửi rủa mẫu thân của chính mình, bị Tiêu Nhu và Cầm di nương coi thường cũng đáng đời!
Bây giờ mẫu thân của nàng ta có quyền, lại cắn ngược chủ nhân cũ, đây là lý do chính nàng khinh thường Tiêu Linh!
“Tốt, đại tỷ có bản lĩnh, nhưng thanh danh của phủ trưởng công chúa vẫn còn, không thể vì tỷ tỷ là người nhà mà không tôn trọng gia quy, đại tỷ đừng nên đến ở trong phủ nữa.”
“Ngươi, ngươi muốn đuổi ta đi? Ngươi dựa vào cái gì? Ta cũng là nữ nhi của Tiêu gia!” Tiêu Linh lớn tiếng quát.
Hoàng Bắc Nguyệt cười khẽ: “Tỷ là nữ nhi của Tiêu gia, nhưng đây là phủ trưởng công chúa.”
“Nương ta ở đây, ta không đi!” Nói không lại, Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292119/chuong-776.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.