Nhìn tên Tả Sử Minh này cổ hủ ngoan cố, nhưng cũng không phải con người độc ác, cùng với những công tử con nhà quan bình thường rất khác nhau, một người thành thật, mới có thể để Tiêu Linh bắt nạt như vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt ho nhẹ một tiếng, quay đầu hỏi Phương di nương: “Phương di, tại sao không thấy Đại ca ca, Nhị tỷ cùng Nhị ca ca, còn có Tứ muội muội đâu?”
Tiêu Vận đã chết từ năm năm trước, nàng hỏi như vậy cho có lệ mà thôi.
Phương di nương vội vàng nói: “Nhị cô nương năm năm trước đã qua đời ngoài ý muốn, đại thiếu gia đầu quân mấy năm trước, bây giờ đang làm việc dưới quyền của thái tử, nhị thiếu gia thi đỗ công danh, bị điều ra bên ngoài biên cương. Còn về tứ cô nương.... “
Phương di nương nói tới đây, liền vẻ mặt không vui nhìn thoáng qua Tiêu Linh, nàng vội vàng nói: “Tứ muội muội hai ngày nay thân thể không được khỏe, chờ thêm vài ngày nữa sẽ đến thỉnh an quận chúa!”
“Thân thể không khỏe sao, ta đi thăm nàng.” Hoàng Bắc Nguyệt hạ đũa, đứng lên.
“Chờ một chút!” Tiêu Linh vội vàng hoảng sợ giữ nàng lại: “Tứ muội muội có...có bệnh truyền nhiễm, sợ lây cho quận chúa”
“Phải không?” Con ngươi lạnh lẽo của Hoàng Bắc Nguyệt đảo qua, sát khí sắc bén nhìn vào yết hầu của Tiêu Linh, hơi thở xơ xác tiêu điều, đáng sợ tới mức khiến Tả Sử Minh ngã ngồi xuống ghế, quỳ trên mặt đất dập đầu.
“Quận chúa bớt giận! Quận chúa bớt giận!”
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói: “Bệnh truyền nhiễm? Năm đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292118/chuong-775.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.