Lạc Lạc khẽ gật đầu, trong lòng vẫn cảm thấy kỳ lạ, những nơi thế này, nếu có triệu hoán sư, đương nhiên cũng sẽ không gọi ra linh thú của mình, đúng là không giống triệu hoán sư bình thường chút nào.
“Các ngươi cũng cưỡi ngựa, không bằng đồng hành cùng chúng ta đi.”
Lạc Lạc thiện ý nói, gia tộc của bọn họ đông người, quy củ nghiêm ngặt, không cho phép triệu hoán sư khoe khoang kiêu ngạo, bởi vậy có đi đâu cũng đều cưỡi ngựa.
“Cũng được.”
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, đi cùng người của gia tộc Bố Cát Nhĩ, có thể tránh được không ít phiền toái.
Dọc theo con đường này có rất nhiều binh đoàn lính đánh thuê cùng các đại gia tộc khác nhau, đội ngũ hơn chục người của bọn họ rất dễ trở thành kẻ yếu trong mắt người khác, có thể gặp phải những phiền phức không đáng có.
Mặc dù nàng không sợ phiền phức, nhưng cũng không muốn lãng phí thời gian ở trên đường.
Lạc Lạc lập tức vui vẻ ra mặt, từ trong xe ngựa đi ra, cũng cưỡi một con ngựa, cùng nàng đồng hành.
Đội ngũ chậm rãi lên đường, quả nhiên, có cờ mang gia huy chữ thập của gia tộc Bố Cát Nhĩ phấp phới trong gió, binh đoàn lính đánh thuê trên đường nhìn thấy cũng phải nhường sang một bên, ai cũng không dám cản đường.
Lạc Lạc vừa đi vừa nói: “ Nguyệt Dạ các hạ, đây là lần đầu tiên ngươi tới Bắc Diệu Quốc sao? ”
“ Ta cùng tộc nhân của ta từ trước tới giờ đều sinh sống trong trong rừng rậm.”
Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt đáp lời.
“Thì ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291871/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.