Cô gái tên Anh Anh này, không phải chính là Anh Dạ công chúa năm đó sao?
Tính cách thẳng thừng kiêu ngạo như vậy, qua mấy năm, càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Anh Dạ công chúa quay đầu, cũng nhìn thấy nàng, không hề bị mặt nạ quỷ dị dọa cho sợ hãi, chỉ hơi nhíu mày một chút, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
“Ghét nhất những tên suốt ngày đeo cái mặt nạ trên mặt, giả dối!”
Anh Dạ công chúa khinh thường nói.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, mơ hồ thốt lên: “Đôi khi mang mặt nạ, là xuất phát từ bất đắc dĩ.
”
“Còn bất đắc dĩ, ngay cả người thân nhất cũng có thể lừa gạt sao?”
Anh Dạ công chúa cự cãi, thanh âm đã chút có chút nghẹn ngào, hốc mắt bỗng nhiên ửng hồng.
Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc không nói lời nào.
Lạc Lạc vội vàng nói: “Nguyệt Dạ các hạ, ngươi đừng tức giận, đây là biểu muội của ta, lần đầu tiên ra ngoài, ở trong nhà đã kiêu căng thành thói, nói chuyện hay làm mất lòng người ta, hơn nữa….
”
Lạc Lạc vừa nói, vừa đưa tay chỉ chỉ vào đầu mình.
Hoàng Bắc Nguyệt cười khẽ, Anh Dạ công chúa thì tức tối xoay người, nổi nóng vung lên cán roi trong tay, chuẩn bị ra roi quất xuống trên người Lạc Lạc.
Lạc Lạc cười hì hì hai tiếng, nhún chân một chút, thân thể nhanh nhẹn lui về phía sau, thoáng cái đã tới trước cửa tửu lâu, thân pháp kia, động tác kia, tuyệt đối có thể xếp vào hàng cao thủ! “Anh Anh, nói bao nhiêu lần rồi, hiện giờ ngươi căn bản không đánh lại được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291870/chuong-526.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.