“Cát Khắc đại ca yên tâm, ta đi phía trước dò đường cho các huynh!”
Vừa nói, A Tát Lôi đã biến mất nhanh như một trận gió.
Thân thủ quá nhanh! “Cậu ta là triệu hoán sư thuộc tính phong à?”
Hoàng Bắc Nguyệt hỏi.
Cát Khắc lập tức nói: “Đúng vậy, linh thú của cậu ấy là hai con chuột độn thổ dưới chân, lực chiến đấu mặc dù không mạnh, nhưng khả năng chạy trốn trong Phù Quang rừng rậm này là lợi hại nhất, bọn tôi gọi cậu ấy là ‘trộm phong giả’.
”
“Trộm phong giả, đúng là một danh xưng oai hùng!”
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói.
**** Quả nhiên là vị trí của Bách Mục Hàn Thiềm, cũng là do A Tát Lôi phát hiện mà đưa tin về.
Bách Mục Hàn Thiềm này cuốn đi mấy đứa trẻ trong bộ lạc, nó ẩn núp ở một cái ao âm u lạnh lẽo trong tít rừng sâu.
Hoàng Bắc Nguyệt hỏi rõ ràng vị trí ao cùng tình huống xung quanh, liền bắt đầu bố trí phương án tác chiến.
Nàng dùng một cành cây vẽ lại địa hình trên mặt cát, phân công cho mọi người vị trí của mình, hơn nữa còn dùng cành cây với dây quấn vào người, ngụy trang theo kiểu của bộ đội đặc chủng ở thế kỷ hai mươi mốt.
Đám người Cát Khắc vô cùng khâm phục khả năng phán đoán của nàng, ngay cả A Tát Lôi cũng phục nàng sát đất, hắn chẳng qua chỉ nói qua loa một vài cảnh trí nơi cái ao kia, không ngờ nàng có thể nhìn ra tất cả mặt lợi và hại của nơi đó.
Một tiểu cô nương tuổi nhỏ như vậy, làm sao có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291844/chuong-500.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.