Tiểu Hổ muốn đuổi theo, thế nhưng đã không còn kịp rồi.
Thổ Độn Thử am hiểu nhất chính là việc chạy trốn, vừa rồi bọn họ đã phải dùng sức chín trâu hai hổ mới bức được nó tới nơi này.
Tâm tình thất bại xông tới, Tiểu Hổ cúi thấp đầu, hai cái lỗ tai bông xù cụp xuống, không dám nhìn thẳng về phía Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt ngồi trên cành cây khoanh tay, nhìn nó cười cười, một lát sau mới mở miệng nói: “Tiểu Hổ.”
Tiểu Hổ ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn nàng một cái, Hoàng Bắc Nguyệt dùng cằm chỉ về phía sau nó.
Tiểu Hổ chậm rãi quay đầu lại, không nhìn thì thôi, vừa nhìn, hai cái lỗ tai của nó lập tức dựng lên! Thổ Độn Thử vừa rồi còn đang chạy trốn thục mạng không ngờ đã ngoan ngoãn trở lại! Nó giống như một gã đàn ông say rượu, cứ nghiêng nghiêng ngả ngả tiến về phía này.
Tiểu Hổ vô cùng hưng phấn, lập tức chạy qua há miệng cắn lấy, lần này nó tuyệt đối sẽ không mở miệng ra nữa! Hoàng Bắc Nguyệt bật cười, cúi đầu vươn tay ra.
Một viên cầu tròn tròn từ phía sau nhảy lên tay nàng, cánh hoa trên người nở rộ, lộ ra khuôn mặt tròn siêu cấp đáng yêu đang toét miệng cười.
Hình thể của Chức Mộng Thú sẽ không quá lớn, nhiều năm như thế mà cũng chỉ to hơn lúc trước cỡ một vòng mà thôi, không giống Tiểu Hổ, chưa tới mấy năm mà đã cao hơn cả nàng rồi.
Trước kia Tiểu Hổ còn thích nhào lên người nàng, bây giờ nếu nó còn dám nhào tới, vậy thì nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291828/chuong-484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.