Hồng Liên ngẩn ra, có chút không hiểu, Mạnh Kỳ Thiên cũng không giải thích gì thêm, chỉ dùng ánh mắt thâm thúy nhìn thân ảnh thiếu niên đang đứng cô độc bên ngoài rừng rậm.
Hồng Liên đỏ mặt hỏi: “Này, ngươi nói xem, có phải là hắn đã thích ta rồi hay không?”
Mạnh Kỳ Thiên quay đầu nhìn nàng: “Việc này ngươi phải đi hỏi hắn mới đúng chứ.”
“Ta có thể hỏi hắn thì đã sớm đi hỏi rồi!”
Hồng Liên bực bội nói: “Thích cũng không sao, dù gì Quang Diệu Điện cũng không phải nơi đoạn tình tuyệt ái như Tu La Thành.”
Mạnh Kỳ Thiên ngẩng đầu cười lớn: “Nữ nhân thật đúng là một loài động vật kỳ quái mà!”
“Kỳ quái chỗ nào?”
Hồng Liên bất mãn hỏi.
Mạnh Kỳ Thiên nói: “Lúc trước nhìn thái độ của ngươi đối với Mặc Liên, ta còn tưởng ngươi chán ghét hắn, không ngờ là ngược lại.”
Hồng Liên bị nói trúng chỗ đau, lập tức trừng mắt: “Ngươi đừng có xen vào chuyện của người khác nữa!”
“Ta không có xen vào chuyện của người khác nha, là làm đồng bạn với nhau, ta chỉ muốn khuyên ngươi một câu, đa tình luôn bị vô tình chọc tức đấy.”
Trên đầu Hồng Liên hiện ra hai dấu hỏi: “Nghĩa là gì?”
Mạnh Kỳ Thiên lắc lắc đầu: “Không có gì.
Đi thôi, Phù Quang rừng rậm buổi tối sẽ càng nguy hiểm hơn đó.”
********* Bắc Nguyệt Hoàng Triều ********* Năm năm sau.
Sâu bên trong Phù Quang rừng rậm có một tòa sơn cốc gần như cách trở với thế giới bên ngoài.
Tại nơi này, cây xanh rợp bóng, Mạn Đằng rậm rạp quấn lên thân cây, giống như từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291827/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.