“Lấy đây làm ranh giới, đừng tới gần thêm chút nào nữa!”
Hoàng Bắc Nguyệt cắn chặt môi: “Hoàng Chiến Dã, ta không muốn trở thành kẻ địch với ngươi.”
Chiến Dã cách tường băng một đoạn, kinh ngạc nhìn nàng.
Màu sắc của lớp băng phản chiếu vào trong con ngươi đen nhánh của hắn, hiện ra một màu thủy lam u buồn.
“Vì sao ngươi không thể tha thứ cho bọn họ? Sống trong thù hận ngươi cũng sẽ không vui vẻ gì đâu!”
“Ta nghĩ ta vẫn chưa thành thục đến mức có thể tha thứ cho kẻ phản bội.”
Hoàng Bắc Nguyệt buông tầm mắt, huống hồ, nàng cũng không có sống trong thù hận, hết thảy những gì mà nàng làm đều là điều nên làm, làm xong, cũng đến lúc nàng nên rời khỏi.
Chiến Dã nhìn nàng với ánh mắt đau thương.
Đây là lần đầu tiên thiếu niên lãnh khốc này cảm thấy trong lòng đau khổ như thế, người muốn níu kéo nhất đang ở trước mặt, thế nhưng hắn lại bất lực, căn bản không thể giữ được nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Có lẽ rất nhiều năm sau, khi gặp lại nhau, chúng ta vẫn sẽ là bằng hữu, quân tử chi giao, không phải chính là như thế này sao? Ca ca.”
Một tiếng “ca ca”
vừa thốt lên, hốc mắt của Chiến Dã lập tức đỏ ửng, có chút lúng túng cúi đầu, không biết nên ứng đối thế nào.
Hắn trước giờ đều là người kiên cường, nhưng trong khoảnh khắc này hắn đã hiểu rõ, từ sau khi gặp nàng, trái tim của hắn đã không thể cứng rắn được nữa.
Hắn từng xây dựng một thành lũy không thể phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291825/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.