“Nếu không phải ngươi làm cho hắn chán ghét thì làm sao hắn lại tự mình rời đi chứ, suy cho cùng, trách nhiệm này vẫn là của ngươi.”
Giọng nam lạnh lùng đó cười rộ lên.
“Mạnh Kỳ Thiên, ngươi còn nói thêm một chữ nữa là ta sẽ giết ngươi ngay đó!”
Hồng Liên giận dữ xoay người, một sợi roi màu đỏ hung hãn quất ra.
Nam tử tuấn mỹ được gọi là Mạnh Kỳ Thiên kia thân hình tựa như nước chảy trượt về phía sau, nói: “Hồng Liên, chính là vì ngươi không nói lý lẽ nên Mặc Liên mới ghét ngươi đấy.”
“Hắn ghét ta hay không thì có liên quan gì đến ngươi? Ngươi còn không câm miệng thì đừng trách ta không khách khí!”
Hồng Liên giận dữ nói, sát khí nồng đậm phủ đầy trên khuôn mặt tinh xảo.
“Rồi rồi, ta không nói nữa.”
Mạnh Kỳ Thiên biếng nhác cười một cái, đột nhiên nghiêng tai lắng nghe âm thanh trong gió: “Phía trước có nguyên khí dao động thật lớn… A? Làm sao có thể!?”
“Giả thần giả quỷ, có cái gì sao?”
Hồng Liên trợn mắt nhìn hắn: “Phía trước có người bày trận mà thôi, ngươi ít thấy cảnh đời đến thế à!”
Trên gương mặt lạnh nhạt của Mạnh Kỳ Thiên tràn ngập vẻ kinh ngạc, nói: “Không phải, Thiên Tuyệt Trận kia thì tính là cái gì? Hình như ta cảm giác được một cỗ lực lượng rất khủng bố đã xuất hiện!”
Hồng Liên nheo mắt nhìn hắn, Mạnh Kỳ Thiên này là người được Thánh Quân đặc biệt phái tới giúp bọn họ tìm kiếm Vạn Thú Vô Cương, thực lực chỉ cỡ bậc trung, chẳng qua người này học thức uyên bác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291806/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.