Có một số việc, tốt nhất vẫn không nên nói cho Đông Lăng biết, cứ để nha đầu này sống một cuộc sống đơn thuần vui vẻ là tốt rồi.
Đông Lăng cảm động, hai tròng mắt đỏ lên: “Tiểu thư, sao đột nhiên người lại nói những lời như thế?”
“Ngươi không thích nghe sao? Nếu không thích thì sau này ta sẽ không nói nữa!”
Đông Lăng vội vàng nói: “Sao lại không thích chứ? Đông Lăng rất cao hứng, chỉ là, tiểu thư nói ra những lời này, trong lòng hẳn là rất khó chịu đi, có thể để cho Đông Lăng vì người phân ưu hay không?”
“Ngươi cứ chiếu cố tốt cho Tiểu Hổ cùng Chi Chi là đã giúp ta phân ưu rồi, thôi, sắc trời không còn sớm nữa, ngươi mau về phòng ngủ đi.” Hoàng Bắc Nguyệt nói hai ba câu đã đuổi Đông Lăng đi ngủ, chính mình cũng nằm trên giường chậm rãi nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
********* Bắc Nguyệt Hoàng Triều *********
Sứ đoàn Bắc Diệu Quốc không có nán lại Lâm Hoài thành quá lâu, sau khi cùng Nam Dực Quốc hoàn thành nghi thức trao đổi con tin, ngày thứ hai, bọn hắn đã mang theo Cửu hoàng tử Phong Liên Dực – người làm con tin mười năm ở Nam Dực quốc trở về nước.
Ngoài thành tinh kỳ phất phới, gió thổi mây bay. Anh Dạ công chúa tự mình cưỡi ngựa tiễn Phong Liên Dực, cứ mười dặm lại thêm mười dặm, khóc nức nở không thôi.
“Dực ca ca, khi ta trưởng thành, ta nhất định sẽ đi Bắc Diệu Quốc thăm ngươi.”
“Trở về đi thôi, đừng làm cho người khác lo lắng.” Phong Liên Dực xuống ngựa, ngồi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291770/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.