“Huệ Văn Trưởng công chúa bị bệnh nhiều năm mà qua đời, thật đáng tiếc.”
Tiêu Khải Nguyên cười có chút quỷ dị: “Bị bệnh qua đời, sao lại bị bệnh qua đời được?”
“A, chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình gì?”
“Vừa rồi ngươi có thấy một nữ nhân ngồi xe lăn trong vườn hoa không, năm đó Huệ Văn Trưởng công chúa chết chính là do nàng ta hạ độc, sau lưng nàng còn có người chỉ điểm, thế nhưng nàng một mực không chịu khai, nàng sợ lão phu một mình chạy trốn, vứt bỏ mẹ con nàng lại.”
“Quả nhiên là tối độc phụ nhân tâm! Hơn nữa bọn họ chỉ là gánh nặng, mang theo làm cái gì? Lỡ như làm liên lụy đến chúng ta, vậy thì không ổn rồi.”
“Lân nhi, ngươi quả nhiên là thông minh, hiền đệ của ta xem như không có uổng phí công sức dạy dỗ ngươi.”
Hoàng Bắc Nguyệt đáp: “Cái này có là gì? Độc phụ kia có thể hại người khác, làm sao biết được nàng sẽ không hại chúng ta đây?”
Tiêu Khải Nguyên ngưng trọng gật đầu: “Nói rất đúng, hai mẹ con kia quả thật rất ác độc, không thể lưu lại được!”
“Tốt lắm, sắc trời không còn sớm nữa, ta cũng nên trở về thôi.” Hoàng Bắc Nguyệt thấy việc khích tướng có hiệu quả, cũng không nấn ná lâu nữa. Nàng nhận lấy phong thư của Tiêu Khải Nguyên, được hắn tự mình đưa tiễn ra tận cửa sau.
Nàng vừa rời đi, Tiêu Khải Nguyên liền gọi đám người Tiêu Nguyệt tới, thấp giọng phân phó mấy câu.
Tiêu Nguyệt hơi kinh ngạc: “Lão gia tử, Vận nhi là huyết mạch của Tiêu gia ta!”
Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291769/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.