“Chúng ta chỉ cùng Bắc Nguyệt quận chúa kết giao bằng hữu, việc này có quan hệ gì với ngươi? Tránh ra tránh ra!” Bọn họ biết bối cảnh cường đại của Lạc Lạc, thế nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là phế vật mà thôi, không có gì phải sợ cả.
Lạc Lạc tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên, nghĩ đến mấy chiêu sư phụ Hí Thiên đã dạy, hắn quyết định thử dọa bọn người này một phen.
Hoàng Bắc Nguyệt vừa nhìn sơ qua động tác của hắn liền biết hắn muốn làm cái gì. Hắn chỉ mới luyện tập có vài ngày, vẫn chưa đủ để đối phó với đám thiếu niên to lớn này.
“Lạc Lạc, bọn họ thật sự không có ác ý, ngươi không cần lo lắng.” Nàng vội vàng nói. Đám người này đều dùng thái độ nho nhã lễ độ để nói chuyện với nàng, nàng không hy vọng bọn họ xảy ra xung đột với Lạc Lạc.
Nếu quả thật có đánh nhau, đương nhiên nàng sẽ giúp đồ đệ của mình rồi.
“Có thật không?” Lạc Lạc nhìn nàng, lại quay sang nhìn đám người kia, cuối cùng vẫn quyết định kéo nàng rời đi.
“Tiểu tử thúi kia là người của gia tộc Bố Cát Nhĩ, hừ, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ? Cũng chỉ là một phế vật!”
“Hắn có gia tộc Bố Cát Nhĩ làm chỗ dựa, đương nhiên có thể phách lối, chúng ta tốt nhất đừng gây chuyện! ” Một người thiếu niên có chút sợ hãi đối với gia tộc Bố Cát Nhĩ nói.
“Hừ, gia tộc Bố Cát Nhĩ thì thế nào? Ta cũng không tin gia tộc Bố Cát Nhĩ có thể vĩnh viễn bảo vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291750/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.