Sơ suất duy nhất của Hoàng Bắc Nguyệt chính là nàng vẫn chưa biết Quang Diệu Điện Mặc Liên đã được Tiêu Vận dẫn đến, nếu biết nàng cũng sẽ không quyết định như vậy.
Nàng cùng Đông Lăng trở lại Dung Nguyệt Hiên, vừa về tới, tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ đã lon ton chạy đến, vui sướng chạy vòng vòng quanh chân của Hoàng Bắc Nguyệt.
Đông Lăng thấy vậy cười nói: “Tiểu Hổ, ngươi đừng làm rộn nữa, đi, ta mang ngươi đi ăn cái gì đó.”
Hoàng Bắc Nguyệt đang định đi về phòng chợt dừng cước bộ, quay đầu lại nói: “Tiểu Hổ?”
Đông Lăng ngượng ngùng nói: “Chỉ là thuận miệng gọi mà thôi, Đông Lăng vẫn đang chờ tiểu thư cho đặt tên cho nó đây.”
“Vậy gọi Tiểu Hổ đi, rất tốt mà.” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua bộ dáng hoạt bát của tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ, cảm thấy cái tên Tiểu Hổ này rất hợp với khí chất của hắn.
Quay đầu định đi về phòng, nàng tình cờ thấy được bóng dáng nhỏ nhắn của tiểu Chức Mộng Thú ngồi trên bệ cửa sổ. Nó lấy một hạt mầm màu đen từ trong cái túi nhỏ ra, dùng đôi tay ngắn ngủn cầm chặt, ánh mắt nhìn chăm chăm về phương hướng của Phù Quang rừng rậm sụt sịt vài cái, hai tròng mắt ngập nước.
Mới đến một ngày thôi mà đã nhớ nhà đến mức như vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn nó, nhớ lần đầu tiên bị sư phụ mang đi, nàng cũng từng len lén nhìn về phương hướng nhà mình như vậy.
Nàng đi tới vỗ nhẹ vào đầu tiểu Chức Mộng Thú làm nó “chi” một tiếng nhảy dựng lên, ôm chặt lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291741/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.