Lần đầu tiên bước vào Phù Quang rừng rậm nguy hiểm trong truyền thuyết, không ít đệ tử đang uể oải tinh thần cũng trở nên hưng phấn, tò mò đánh giá mọi thứ xung quanh.
Phù Quang trôi lơ lửng, phương xa u ám không nhìn thấy được có cảm giác thần bí, còn có từ xa xa truyền đến tiếng linh thú kêu rống.
Lão sư đã dặn dò qua không thể vận dụng nguyên khí, chuyện này không thể đem tính mạng ra đùa, ai cũng không dám khinh thường, áp chế nguyên khí trong cơ thể, thật cẩn thận bước đi.
Tiến vào trong Phù Quang rừng rậm, căn cứ vào kinh nghiệm, Nam Cung trường lão tìm một chỗ tương đối an toàn để cho bọn họ hạ trại nghỉ ngơi và hồi phục.
“Buồn ngủ quá”, sau khi dừng lại, chỉ nghe đến không ít đệ tử bắt đầu oán giận ngáp mấy cái.
Mà ngay cả Hoàng Bắc Nguyệt cũng cảm thấy hai tròng mắt híp lại, ý nghĩ hỗn loạn.
Lều vải quấn tới một nửa, công chúa Anh Dạ liền tựa vào bả vai của nàng, mệt mỏi nói: “Ta buồn ngủ quá, Bắc Nguyệt, ta chợp mắt một lát.”
Vừa nói xong, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng, đầu nghiêng sang một bên, cứ thế mà thiếp đi.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng có chút chống đỡ không được, trên thân thể, giống như mỗi một tế bào đều la hét mệt mỏi quá buồn ngủ quá, đều mơ muốn nghỉ ngơi, trong đại não một ít ý thức thanh tỉnh cũng không có.
Ngước mắt nhìn lại, hơn một trăm một học sinh, cộng thêm lão sư, giờ phút này đều là lười biếng ngồi hết xuống, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291711/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.