“Đúng vậy, là nhị tỷ tỷ của ta.” Hoàng Bắc Nguyệt liếm liếm khóe miệng, ôm Hoàng Kim Thánh Hổ lui lại về phía rừng cây ngồi xuống, thuận tiện hướng Phong Liên Dực vẫy vẫy tay: “Lại đây.”
“Ngươi không định ra tay sao?” Phong Liên Dực đi qua, ngồi xuống bên người nàng, xuyên qua đám thực vật cành lá xum xuê dày đặc, có thể nhìn thấy thân thể khổng lồ của Thiên Tuyết Miêu.
Hoàng Bắc Nguyệt vuốt một lọn tóc, nói: “Nhị tỷ tỷ ta là triệu hoán sư tam tinh, rất lợi hại, sao lại cần ta ra tay đây?”
Lời nói này âm dương quái khí (Vũ: ý nói kì quái),Phong Liên Dực nhìn nàng, trong lòng âm thầm nghĩ, rốt cuộc nàng ở trong nhà phải chịu khổ sở gì mà có thể đối với thân tình lạnh nhạt như vậy?
Meo meo ô ~
Bên kia Thiên Tuyết Miêu đột nhiên kêu thảm một tiếng, bay ngược ra ngoài về phía sau, nặng nề ngã nhào trên mặt đất. Đúng ở nơi mà nó vừa đứng thẳng, Hoa Ban Báo lôi thuộc tính hùng dũng oai vệ ngồi xổm xuống.
Hoa Ban Báo lôi thuộc tính, thập giai linh thú!
Trong nhắt mắt sắc mặt Tiêu Vận trắng bệch, từng bước lui về phía sau: “Ngươi, các ngươi đừng làm bậy, các ngươi có biết ta là ai không? Cha ta phò mã đương triều của trưởng công chúa – Tiêu Viễn Trình ”
“A, phò mã của trưởng công chúa? Ngươi là nữ nhi của trưởng công chúa Huệ Văn, Bắc Nguyệt quận chúa?” Một tên lính đánh thuê đột nhiên hỏi.
Tiêu Vận hiện không rõ ràng tình huống cho lắm, không dám tùy tiện nhận bừa, ngây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291698/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.