Mặc Liên nghiêng đầu, khuông mặt trắng bệch, khóe miệng dần dần hiện lên một nụ cười quỷ dị tàn nhẫn: “Đau? Chết sẽ hết đau!”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng khoát tay, vô số Phù Quangđột nhiên lao xuống, nhào về phía thân thể Đinh Kì, Đinh Kì kêu thảm, trong nháy mắt ngay cả xương cũng không còn!
Mặc Liên đứng lên, kéo lại áo choàng, quay đầu đi, tựa hồ nhìn thoáng qua chỗ sâu trong rừng rậm.
Phía dưới mắt trái của hắn, có một hình xăm hình đóa hoa kết ngạnh*, nổi bật trên khuôn mặt tái nhợt, hết sức quỷ dị.
Hoa kết ngạnh (cát cánh): Cát Cánh
“Tóc đỏ … Hồng Liên?”
************** Bắc Nguyệt hoàng triều ***************
Tới bên ngoài Phù Quangrừng rậm, bước chân của Hoàng Bắc Nguyệt chợt dừng lại, cảm giác có điềm xấu này lên trong lòng.
Phong Liên Dực đang chạy cũng quay đầu nhìn nàng: “Làm sao vậy?”
“Mấy người kia, giết hết rồi chứ?” Hoàng Bắc Nguyệt có chút nhíu mày.
Phong Liên Dực cười nói: “Ngươi không tin ta?”
“Hừ, tốt nhất là toàn bộ đều chết!” Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, đi nhanh về phía trước, lúc sắp đến gần nơi Linh Ương Học Viện dựng lều, bỗng nhiên phía trước truyền đến thanh âm.
“Chúng ta ở chỗ này đi, hắc hắc, nơi này không có ai sẽ tiện lợi làm việc.”
“Hắc hắc, được, vậy nơi này đi!”
“Vận khí thật không tồi, cô nương này thật là một cực phẩm! Hắc hắc hắc hắc ”
Vài tiếng cười hèn mọn truyền đến, vừa nghe đã biết là đám lính đánh thuê của Tứ Hải dong binh đoàn.
Nghe khẩu khí bọn hắn, không biết vừa làm được việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291697/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.