Lâm thượng thư quay đầu lại, vừa vặn trông thấy Thái tử vẻ mặt âm trầm đi tới, trong lòng không khỏi trầm xuống. Hoàng Bắc Nguyệt là hoàng tộc, bởi vậy cho dù có là nguyên nhân gì đi nữa thì Thái tử vẫn sẽ thiên vị Hoàng Bắc Nguyệt!
” Tử Thành, thu hồi kiếm của ngươi lại đi. Chuyện hôm nay tin tưởng Thái tử điện hạ cùng Thương Hà viện trưởng đều đã nhìn rõ, chắc chắn sẽ cho muội muội ngươi một cái công đạo!”
Thanh âm Lâm thượng thư tràn ngập uy nghiêm, Lâm Tử Thành kia cho dù không muốn cũng chỉ có thể phẫn hận thu kiếm lại. Hắn không ngốc, hắn đương nhiên hiểu rõ ý tứ của phụ thân.
Lúc này, Hoàng Bắc Nguyệt nâng mũi tên dính máu đang cầm trong tay lên. Một tiếng “keng” giòn giã vang lên, mũi tên đã đặt trên thân kiếm của Lâm Tử Thành.
” Ngươi nói ta giở trò lừa bịp?” Thanh âm lãnh thanh, đôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc Lâm Tử Thành.
Đôi mắt kia ẩn chứa sự tức giận nhàn nhạt khiến lòng người sinh ra từng cơn rét lạnh.
Lâm Tử Thành không khỏi hơi chột dạ, bất quá hắn vẫn cắn răng cố phản bác: ” Chẳng lẽ không đúng sao?”
Hắn cũng không tin một tên rác rưởi lại có thể thắng được muội muội của mình!
Hoàng Bắc Nguyệt chỉ cảm thấy một trận buồn cười, những người này đều là dạng có mắt như mù sao?
” Vậy chứng cớ đâu?”
Lâm Tử Thành ngẩng đầu lên, chỉ tay về phía con ngựa phát điên: ” Con ngựa kia đột nhiên nổi điên, đây chính là chứng cứ tốt nhất!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291571/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.