Lý Hy đã trở lại, ta không dám nói cho chàng, ta vẫn ôm mộng tưởng, mộng tưởng làm thê tử của chàng, mộng tưởng về sau chàng sẽ không để ý đến chuyện này.
Ta ngày ngày trông ngóng đến đại hôn, cùng lúc đó, hoàng tử của tộc Ngõa Lạt dẫn sứ giả vào kinh, thương thảo chuyện chỉnh lý cống phẩm năm sau. Mấy chuyện quốc gia đại sự ta không quan tâm, nhưng cũng nhờ nó mà cung đình thiết yến tiệc, ta có được cơ hội quang minh chính đại gặp Lý Hy.
Ngày ấy ta trang điểm mất đến hai canh giờ, cài toái trâm ngọc hoa trên búi tóc Như Vân, mặc váy nho[5] vạt lụa Giang Nam, càng tôn được sự thanh mảnh của vóc dáng, đeo khăn che mặt bằng lụa mỏng, tựa như thoát xác thành tiên. Tất cả, chỉ dành cho An Lang của ta chiêm ngưỡng.
Ai ngờ, ánh mắt âm trầm trên nghế rồng đã khóa chặt lấy ta từ lúc ta tiến đến bàn. Ta theo An Lang ngồi xuống, cố gắng né tránh tầm mắt đó. Tiệc rượu qua được hơn nửa, Lý Hy nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay sắc mặt nàng không tốt lắm, có tâm sự ư?”
“Thiếp thân ra ngự hoa viên một chút đã.” Ta hơi cúi người lùi ra. Ta có thể tự ý rời khỏi chỗ ngồi, nhưng hoàng đế hẳn không thể bỏ mặc quần thần và sứ giả để tìm ta phải không?
Trong ngự hoa viên sương mù dày đặc, dù trên cao có thắp đuốc sáng rực, nhưng không thể nhìn quá khoảng cách ba thước. Vì thế ta bất ngờ đụng phải người khác, ngẩng đầu nhìn, hóa ra là hoàng tử Ngõa Lạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghi-thien-ha/95010/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.