Hà Hi mê man suốt ba ngày không có dấu hiệu tỉnh lại. Hạ Ngân cùng Hương Nhi chăm sóc cô, thấy vết thương lớn nhỏ chỉ có thể kiềm nước mắt.
Tôn Triều Quân một tấc không rời, ba ngày Hà Hi bất tỉnh, cũng trọn ba ngày hắn không chợp mắt. Nhìn hắn bây giờ chân râu đã bắt đầu lúng phúng, vẻ tiên phong thanh nhã đã thấm sự mệt mỏi phong trần.
“Vĩnh An vương, ngươi đi nghỉ đi. Hi Hi đã qua nguy hiểm rồi, đừng để khi muội ấy tỉnh mà ngươi lại bất tỉnh.”
Đàm Tùng một ngày sẽ đến thăm khám mấy bận, mặc dù Hà Hi đã ba ngày không động đậy, nhưng theo biểu hiện, hắn biết sư muội mình đã không đáng ngại nữa.
Tôn Triều Quân lắc đầu, bàn tay to lớn luôn nắm chặt bàn tay bé nhỏ của cô.
“Ta trụ được.”
Hắn không muốn khi Hi Nhi của hắn mở mắt mà không có hắn bên cạnh.
Đàm Tùng biết không khuyên được, thở dài rồi đi ra ngoài.
Khi trong phòng chỉ còn hai người, Tiên Linh cũng xuất hiện. Nhìn Hà Hi nằm trên giường, nó oà lên khóc, trông rất tội nghiệp.
“Hu hu… con nhỏ này. Tôi đã cảnh cáo rồi mà cô không nghe.”
Tôn Triều Quân vẫn luôn thấy nó, cũng không để ý nước mắt nó lưng tròng. Tầm nhìn của hắn vẫn luôn khoá chặt lấy Hà Hi, âm thanh không chút cảm xúc cất lên: “Đến đâu rồi?”
Tiên Linh bày vèo đậu trên vai hắn, có chút ngập ngừng: “Người vẫn quyết định như vậy ư? Mấy mươi năm của nhân gian không ngắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-menh-ta-nhuong-so-nguoi-khong-nhan-noi/3031660/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.