Hà Hi thề, cô không biết chi hết, một cái chi cũng không biết nốt.
Cô chỉ cảm thấy bản thân thật sự rất tức giận, mà khi đã tức giận thì não sẽ phẳng ra, không thể suy nghĩ chu toàn.
Hà Hi chỉ đứng ngang vai Tôn Triều Quân, để có thể nói chuyện một cách cao cao tại thượng, cô chỉ biết là mình phải ở trên hắn, kiềm kẹp hắn, để hắn phải nghe lời mình.
Sự thật chứng minh, cô sai rồi.
“Hi Nhi… nói chuyện bình thường, đừng đùa với lửa.”
Tôn Triều Quân gầm nhẹ cảnh cáo, trong khi cô còn chưa hết ngỡ ngàng, vừa định gật đầu trong sự bất an, thế mà hắn lại cúi xuống bá đạo hôn cô rồi.
Hà Hi chớp mắt, trợn to, môi lại bị hắn mút mát rất mạnh. Nụ hôn này so với sự cưng chiều mềm nhẹ thường ngày, hoàn toàn khác một trời một vực.
Lại dường như phát hiện ra cô không tập trung, hắn tà ác cắn nhẹ, Hà Hi ăn đau há miệng ra thở, vậy là bị hắn luồn vào, nuốt hết mật ngọt thơm mát.
Ô ô…
Oan quá, Tôn Triều Quân sao kỳ lạ vậy?
Hà Hi bị hắn hôn đến đau rát khoé môi, mạnh mẽ đẩy hắn ra. Dứt môi, chỉ cảm nhận được hơi thở hắn nóng rực phả vào cổ.
Rồi, hắn hướng đến cắn một cái. Ngậm đó, chứ không tà ác day mạnh như cô.
Hà Hi cứng người, rụt cổ, tay chân luống cuống.
“Quân… chúng ta… chúng ta từ từ nói chuyện…”
Không ổn một chút nào đâu.
Tôn Triều Quân lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-menh-ta-nhuong-so-nguoi-khong-nhan-noi/3031653/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.