Một ngày một đêm trôi qua, Phượng Ly Thiên vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Hiên Viên Cẩm Mặc bắt đầu trở nên nôn nóng. 
“Hoàng Thượng, công tử bị nội thương nghiêm trọng, hôn mê là rất bình thường……” Đoạn thái y nhịn xuống xúc động muốn lau mồ hôi lạnh, run rẩy nói. 
“Vậy sao hắn còn chưa tỉnh?” 
“Việc này……..” Đoạn thái y nuốt nước miếng, “Thương thế như vậy, hôn mê sáu bảy ngày cũng là bình thường, chỉ phải xem ý chí của người bị thương, ý chí càng kiên cường người sẽ càng nhanh tỉnh.” 
Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu nhíu mày: “Một đám phế vật.” Vẫy lui tất cả thái y, Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội kỳ lân tìm được trong quần áo của Phượng Ly Thiên: “Thiên nhi, mau tỉnh lại đi…..” 
Ánh nắng sớm theo cửa sổ to lớn trong điện Bàn Long chiếu vào, rọi trên màn lụa màu vàng, ánh lên tia sáng dịu dàng. 
Tuyệt thế mỹ nhân lẳng lặng nằm trên giường, gương mặt tái nhợt được ánh mặt trời chiếu xuống hiện ra chút nhu hòa. Lông mi dày mảnh run rẩy, dưới ánh nắng sáng ngời có chút chói mắt, mắt phượng yêu dã nheo lại, không muốn mở ra. Bên đầu ấm áp, có thứ gì đó xù lông đang khoát lên cổ, nhồn nhột. 
Phượng Ly Thiên nhắm mắt, cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê, rồi lại đoán xem cái thứ xù lông kia là gì. Chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là màn lụa bàn long màu vàng sáng, yết hầu khát đến đòi mạng, cả người đều rất đau, gian nan quay đầu, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ly-thien/1333375/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.