Chương trước
Chương sau
Phượng Ly Thiên có chút chần chờ, toàn bộ Thính Vũ Lâu đều là sản nghiệp của Phượng Cung, tất cả người ở đây đều là người của Thiên Cơ Các, hẳn sẽ không có gì nguy hiểm. Nghĩ vậy, hắn liền khẽ gật đầu, đi thẳng lên lầu.
“Ngươi còn biết về sao?” Vừa mới bước vào cửa lầu ba, Phượng Ly Thiên đã bị ai đó túm áo đè lên tường, người nọ dựng thẳng mày kiếm, trừng to đôi mắt sáng tinh anh, không phải Nghi trượng đại nhân của Phượng Cung thì còn là ai được nữa?
“Xem ngươi nói kìa,” Không để ý tới thảm trạng bị thủ hạ túm áo của mình, Phượng Ly Thiên vươn tay vuốt thẳng sợi tóc rối của Lam Cẩn, “Không phải ta vẫn luôn ngựa không ngừng vó chạy thẳng tới đây sao?”
“Ngựa không ngừng vó?” Vẻ mặt lãnh khốc của Lam Cẩn rốt cuộc cũng bị Phượng Ly Thiên phá vỡ, ngựa không ngừng vó mà lại biến lộ trình bảy ngày thành mười lăm ngày sao? Hắn đang muốn nói gì đó, lại bị một người khác trong phòng cắt ngang.
“Bởi vì ngươi không mang theo ám vệ, hắn là đang lo lắng cho ngươi đó.” Mộ Dung Kì nhẹ nhàng phe phẩy quạt giấy đi tới.
Lúc này Lam Cẩn mới nhớ ra là còn sự tồn tại của một người nữa, mình ở trước mặt người ngoài lại hành xử với cung chủ như thế hiển nhiên là đại bất kính. Nhưng, Mộ Dung Kì cũng đâu có tính là người ngoài phải không?
Phượng Ly Thiên cứu cổ áo mình khỏi tay Lam Cẩn, thuận tay đoạt lấy cây quạt trong tay Mộ Dung Kì: “Trời lạnh thế này, quạt cái gì mà quạt?”
“Ôi chao, đừng nha, đây chính là do Tuyết Mai – đầu bài của Nghê Thường Viện vẽ……” Không đợi Mộ Dung Kì nói xong, chiếc quạt giấy tinh xảo đã biến thành tro quạt trong tay Phượng Ly Thiên, gương mặt anh tuấn của Mộ Dung Kì lập tức biến thành trái khổ qua, “Ly Thiên, đây đã là cây thứ năm rồi.”
Phượng Ly Thiên phủi phủi tay, phất hết tro bụi vào người Mộ Dung Kì: “Ngươi cũng biết đã bị đốt năm cây rồi sao, còn không mau đổi cây nào không sợ đốt ấy.”
“Ta làm gì có tiền mua quạt chống cháy chứ?” Mộ Dung Kì nói tới đây vẻ mặt lại càng thêm sầu khổ, “Mắt thấy đã đến đầu xuân, tiền của nhà Mộ Dung đều đổ lên trà xuân hết, tiền nguồn tơ lại không thể đụng tới, tơ lụa là gốc rễ chỗ đứng của nhà Mộ Dung cơ mà. Việc làm ăn của Khinh Mộng Lâu tốt thì có tốt, nhưng gần đây Nghê Thường Viện lại hợp tác với Xuân Mãn Lâu ở kinh thành, bày Xuân Mãn viên trong sân, việc làm ăn lập tức phất lên.”
Phượng Ly Thiên không thèm quan tâm tới vở kịch than nghèo kia, ngón tay theo quy luật gõ gõ lên bàn, cười như không cười nhìn Mộ Dung Kì làm như vô tình mà che chắn Lam Cẩn ở phía sau mình, “Gần đây ngươi có nhìn thấy người của Âu Dương gia không?”
“Có thấy, người của tam đại thế gia đều đã đến, lão già kia tuyên bố ai có thể đoạt được ba hạng đầu trong võ lâm đại hội thì có thể trở thành thiếu chủ.” Mộ Dung Kì cười trào phúng, hắn là thứ tử của nhà Mộ Dung, từ nhỏ đã chịu hết tủi nhục trong nhà, có thể sống được tới giờ đã rất không dễ, hắn vốn không được học võ, nếu không phải gặp được Phượng Ly Thiên, không chừng đã chết dưới sự đuổi giết của đại phu nhân rồi.
Ở Huy triều, tài phú của nhà Mộ Dung xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất. Nhà Mộ Dung là kinh thương thế gia, mặc dù cũng học võ, nhưng lại không coi trọng võ học như hai thế gia khác, vẫn luôn lấy kinh thương làm chủ. Cho nên, khi Mộ Dung Kì mang theo thành quả là người khống chế trà nghiệp của bảy thành ở Giang Nam trở về nhà Mộ Dung, gia chủ nhà Mộ Dung cũng chính là phụ thân của Mộ Dung Kì đã ngầm thừa nhận địa vị thiếu chủ của hắn, giờ lại diễn trò gì đây?
“Ông ta cũng không quy định là phải tự mình lên đài thi đấu đúng không?” Phượng Ly Thiên tà khí mỉm cười.
“Ý của ngươi là……” Hai mắt Mộ Dung Kì sáng lên, chưa từng nghe nói việc tranh đoạt vị trí võ lâm minh chủ có thể để người làm thay, nhưng quả thật lão già kia không quy định phải tự mình lên đài đấu.
Nói đến đây cũng đã đủ rồi, Phượng Ly Thiên bắn ra một thanh chỉ đao cầm trong tay ngắm nghía: “Cẩn, chuyện bố trí võ lâm đại hội thế nào rồi?”

Đại sảnh trong Thính Vũ Lâu vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi, người kể chuyện lại đúng giờ xuất hiện trên đài cao, tiếng “bộp” phát ra từ thanh gỗ khiến mọi người yên tĩnh lại: “Võ lâm hào kiệt tề tụ Lạc Thành, chỉ vì dòm ngó bảo tọa minh chủ, trong mười năm tới ai có thể thống soái giang hồ? Nhất cung? Song cốc? Tam đại thế gia? Ngũ đại môn phái? Hay là lớp nhân tài mới xuất hiện trong võ lâm? Hôm qua đã kể về nhất cung rồi, hôm nay chúng ta lại nói đến song cốc.”
Hiên Viên Cẩm Mặc thong thả đưa tay rót trà, có chút thích thú nghe người kể chuyện giảng thuật. (Giảng thuật cũng là kể chuyện nhưng vì tránh lặp từ nên để nguyên hán việt nha =v=)
Song cốc là chỉ hai môn phái thần bí, chia ra là Hàn Cốc và Vô Hoa Cốc, giống với Phượng Cung, đều là môn phái vừa chính vừa tà, quan hệ với võ lâm chính đạo không biết là địch hay bạn, nói chi tới thân thiết. Võ lâm đại hội lần này nhất cung song cốc cũng ở trong danh sách được mời.
“Hàn Cốc không có cốc chủ, quyền hành trong cốc do bảy vị trưởng lão nắm giữ, người giang hồ gọi là “Hàn Cốc thất tuyệt”, phân biệt lấy tên của thất tinh Bắc đẩu làm mệnh danh, ‘Thiên Thư, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang’, Hàn Cốc thất tuyệt cùng nhau tu luyện tuyệt học Hàn Băng chưởng của Hàn Cốc, nghe đồn khi thất tuyệt đồng loạt xuất chưởng, có thể đóng băng cả hồ Lạc Tinh của Lạc Thành ……”
“Người kể chuyện luôn thích khuếch đại sự thật, công tử đừng dễ tin.” Một âm thanh trầm ổn mang theo nét ngả ngớ làm mất hứng thú nghe kể chuyện của Hiên Viên Cẩm Mặc.
Y khẽ nhíu mày, nâng mắt nhìn lại, người đến là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, gương mặt cũng được xem là anh tuấn, lộ ra một nụ cười thân thiết, chỉ là vẻ mập mờ cùng tính toán lóe ra trong đôi mắt kia khiến Hiên Viên Cẩm Mặc đã xem hết lá trái lá phải trong quan trường sinh ra chán ghét. Y bưng trà lên nhấp nhẹ một ngụm, rồi lại chậm rãi đặt xuống, làm như không thấy người đứng bên cạnh.
Thanh niên cảm thấy xấu hổ, đang định nói thêm gì đó, Hiên Viên Cẩm Mặc mới thản nhiên mở miệng: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”
“Tại hạ Âu Dương Hải, không biết vị mĩ…… huynh đài này xưng hô thế nào?”
“Tuy rằng người kể chuyện khoa trương, nhưng khi rãnh rỗi cũng đáng để nghe.” Hiên Viên Cẩm Mặc không có kiên nhẫn dây dưa với hắn, trực tiếp đuổi người.
Âu Dương Hải còn chưa nói gì, tùy tùng bên cạnh đã tức giận: “Công tử nhà ta nói chuyện với ngươi đã là phúc ba đời rồi, đừng có mà không biết điều.”
“Không được vô lễ!” Âu Dương Hải nhíu mày trách mắng tùy tùng, “Hạ nhân vô tri, xin công tử thứ lỗi, tại hạ có thể ngồi cùng không?”
“Không có tiền uống trà thì có thể đi xin tiểu nhị một ly nước lọc.” Âm thanh trầm thấp du dương dù không lớn, nhưng dưới tình hình mọi người còn đang nghiêm túc lắng nghe kể chuyện thì vừa vặn có thể nghe được hết. Người gần bàn đều không khỏi ghé mắt sang nhìn cái tên mặt dày muốn uống trà ké nọ.
Vẻ mặt của Âu Dương Hải cũng trở nên lúng túng, chỉ phải xấu hổ ho nhẹ một tiếng: “Tại hạ không phải có ý này, tại hạ là trưởng tử của Âu Dương thế gia, chỉ muốn thử cùng huynh đài kết giao thôi.”
“Thật là vinh hạnh.” Gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Cẩm Mặc chẳng có biểu tình gì, đứng lên định đi ra ngoài, ai ngờ Âu Dương Hải lại đưa tay cản đường của y.
“Tránh ra!” Quanh thân Hiên Viên Cẩm Mặc đột nhiên tản ra khí thế khiến cánh tay đang vươn ra của Âu Dương Hải không khỏi run lên, nhưng sau đó, ánh mắt của hắn lại càng lộ ra vẻ thích thú và tham lam nồng đậm.
Âu Dương Hải vươn tay muốn nâng cằm mỹ nhân, Hiên Viên Cẩm Mặc giơ tay ngăn lại, trở tay ra một quyền đánh thẳng tới khuôn mặt coi như anh tuấn của Âu Dương Hải. Âu Dương Hải tất nhiên sẽ không chờ bị đánh, ngửa người ra sau khó khăn né được quyền phong của Hiên Viên Cẩm Mặc, xuất chưởng lướt ngang đỡ đầu gối Hiên Viên Cẩm Mặc đang đá tới, biến chưởng thành trảo, ý đồ muốn bắt lấy đầu gối của y, lại không ngờ đôi chân thon dài kia nâng được một nửa lại đột nhiên vung cẳng chân qua trực tiếp đá xuống hạ bàn của hắn. Chiêu thức âm hiểm như thế tất nhiên là học được từ chỗ Phượng Ly Thiên rồi, đối với vị mỹ nhân rượu mời không uống muốn uống rượu phạt này, Âu Dương Hải vô cùng tức giận, bất chấp tất cả, hắn phóng người lên, sử xuất nội công độc môn của Âu Dương thế gia đánh về phía Hiên Viên Cẩm Mặc.
Từ nhỏ Hiên Viên Cẩm Mặc đã tập võ trong cung, luyện nhiều về cưỡi ngựa đánh giặc sử dụng công phu ngoại gia, không so được với Âu Dương Hải nội công thâm hậu, nhưng hiện giờ muốn tránh cũng không tránh được, chỉ phải xuất chưởng nghênh đón. Âu Dương Hải đang đắc ý vì thấy một tia bối rối trong mắt mỹ nhân, nào ngờ một bóng dáng màu đen tựa như ma quỷ đột nhiên xuất hiện, chuẩn xác đối chưởng với hắn.
“Oành!” Một tiếng nổ vang lên, Âu Dương Hải lập tức bị đánh văng ra, đập thật mạnh lên cây cột phía sau, “Phốc” hắn phun ra một ngụm máu tươi. Âu Dương Hải ngẩng đầu, bóng dáng ma quỷ đã sớm đáp xuống đất, xoay người chắn trước người Hiên Viên Cẩm Mặc, ngũ quan tinh xảo đẹp đến gần như yêu dã, lại vì khí thế lạnh lẽo kia mà hiện ra vài phần tà tứ, đôi mắt phượng lạnh nhạt nhìn hắn, tựa như đang nhìn một món vật chết.
Đây chẳng phải là thiếu niên Nguyên Thiên gặp ở Xuân Mãn Lâu ngày trước sao? Vốn tưởng hắn chỉ là thiếu gia thế gia, nay xem ra…… Âu Dương Hải rùng mình, cố gắng tỏ vẻ trấn định, cười nói: “Là Nguyên huynh đệ sao, đã lâu không gặp, sao lại không thấy Mộ Dung huynh?”
Phượng Ly Thiên nhếch môi cười trào phúng, liếc mắt nhìn Âu Dương Hải cả người chật vật, nắm chặt tay Hiên Viên Cẩm Mặc, không thèm quay đầu lại đi thẳng lên lầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.