Đức Phúc từ nhỏ lớn lên trong cung, sống đến cái tuổi này, còn việc lạ gì chưa thấy qua. Cho nên, đối với Thái tử phi đột nhiên té xỉu, ông có thể mặt không chút thay đổi bảo người nâng về, chỉ cảm thán nữ nhân này thật là quá ngốc, chút tâm cơ ấy so với Hoàng hậu thật sự là một trên trời một dưới đất Cho nên, đối với mệnh lệnh kỳ quái của Thái tử trước khi vào triều, ông lập tức ngầm hiểu. 
Thấy thời gian không sai biệt lắm, Đức Phúc liền mang hộp đựng thức ăn đi vào chính điện Đông cung. Thái tử đã dặn ông, nếu đến khi ăn điểm tâm Thái tử còn chưa trở về, thì vẫn phải đưa cơm canh vào điện. Thật muốn cảm khái Thái tử rốt cục trưởng thành rồi, lúc trước dù là cưới Thái tử phi hay thu nạp tiểu thiếp, Thái tử đều không có mấy hưng trí, hơn nữa còn không biết thương hương tiếc ngọc chút nào, chưa từng thấy y quan tâm ai như vậy, ngay cả điểm tâm cũng lo lắng chu toàn. Đức Phúc vừa suy nghĩ Thái tử đang giấu mỹ nhân thế nào, vừa đẩy cửa đi vào chính điện. 
Trong điện trống rỗng, cửa nội thất mở ra, Đức Phúc vừa bày thức ăn, vừa liếc đôi mắt nhỏ như đậu xanh, nhưng không thấy được ai hết. Phượng Ly Thiên ngồi trên xà nhà, hứng thú nhìn Đức Phúc chuyển động đôi mắt nhỏ xíu, xoay người đi đến Thiên điện ôm tới một con chó. Con chó kia chôn mặt trong ngực Đức Phúc, hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ. Đức Phúc để con chó lên thảm, vỗ vỗ đầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ly-thien/1333331/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.