Chương trước
Chương sau
Ra hiệu cho ám vệ rời đi, đặt Hiên Viên Cẩm Mặc lên chiếc giường rộng lớn, móng vuốt ma mãnh định nhào lên, nhưng rồi Phượng Ly Thiên không khỏi cười khổ, người này vậy mà lại đang ngủ! Phượng Ly Thiên ngồi ở bên giường, nhìn y thoải mái cọ cọ trên chăn bông mềm mại, tựa như một con mèo ngủ say, lười biếng mà cao quý. Nâng tay nhẹ nhàng xoa lên tuấn nhan ửng hồng, ngày thường y chắc chắn sẽ không dịu ngoan thế này, mình cứ vậy mà xuống tay có phải đã lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn rồi không?
Kỳ thật đối với Phượng Ly Thiên mà nói, đạo nghĩa gì đó đều là chó má, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chính là làm việc tùy hoàn cảnh. Nhưng vấn đề là người trước mặt chính là ca ca mà hắn trân ái nhất, hắn không muốn người này phải chịu chút thương tổn nào, vì thế, Phượng đại cung chủ vốn luôn dứt khoát lúc này lại do dự. Hai tay chống hai bên sườn, Phượng Ly Thiên cúi đầu nhìn thiên hạ dưới thân, buồn rầu nghiêng đầu.
Mỹ thực trước mặt, ăn hay không ăn, đó là một vấn đề, một vấn đề rất nghiêm túc.
“Ly Thiên……” Rên rỉ trong vô thức, Hiên Viên Cẩm Mặc mơ mơ màng màng thầm thì, Phượng Ly Thiên không nghe rõ, hắn chỉ cảm thấy đầu “ầm” một tiếng nổ tung.
Mỹ thực trước mặt, không ăn là đồ ngu!
Hôn hôn mi mắt nhẹ nhàng run động, nhẹ nhàng liếm lộng cánh môi vẫn còn mang theo hương rượu, chậm rãi chuyển qua đôi tai đáng yêu kia……
“Ưm ” Hiên Viên Cẩm Mặc run rẩy, dường như sợ nhột mà trốn sang một bên, Phượng Ly Thiên cười xấu xa tiếp tục đuổi theo liếm cắn, mãi đến khi đôi tai kia hồng thành màu mã não.
Hiên Viên Cẩm Mặc mặc là phục sức chuyên dụng của Thái tử, hoa phục vàng nhạt thêu đầy hoa văn rắc rối. Tựa như tiểu hài tử mở ra lễ vật được đóng gói tinh mỹ, khoảng khắc dùng ngón tay thon dài nhấc lên vạt áo vàng nhạt kia, đầu ngón tay Phượng Ly Thiên hưng phấn đến mức run lẩy bẩy. Mở ra từng lớp từng lớp, làn da màu lúa mạch xinh đẹp đã lộ ra dưới lớp hoa phục. Khác với thể trạng yếu ớt tái nhợt của những tên nhà giàu bình thường, Hiên Viên Cẩm Mặc luôn chăm luyện võ, nên thân thể phiếm lên ánh sáng khỏe mạnh, những đường cong tuyệt hảo bao lấy khối thân thể xinh đẹp, rắn chắc mà co dãn, khiến lòng người xao động.
Dấu răng bắt đầu từ trên cổ, đi dần xuống phía dưới, xương quai xanh hình dạng duyên dáng, hạt đậu đỏ mẫn cảm, vòng eo nhỏ hữu lực, không chỗ nào là không khiến người mê say, da thịt xinh đẹp dưới đầu lưỡi và những ngón tay linh hoạt của Phượng Ly Thiên dần nổi lên một tầng phấn hồng. Tiếng rên rỉ vô thức cùng sự run rẩy phảng phất như loại thuốc thôi tình mạnh mẽ nhất, khiến Phượng Ly Thiên chìm sâu vào đó không cách nào thoát ra.
“Ưm ” Kích thích ngày càng nghiêm trọng rốt cuộc đánh thức Hiên Viên Cẩm Mặc đang ngủ say, chậm rãi mở mắt ra, cảm thấy thứ gì đó ấm nóng đang lướt qua điểm mẫn cảm trước ngực, thân thể nhịn không được run lên, “A ngươi, đang làm gì vậy?”
Phượng Ly Thiên cắn nhẹ lên điểm đỏ bừng đã đứng thẳng kia, khiến người dưới thân lại bật ra tiếng rên rỉ, “Mặc, thoải mái không?”
“Ưm ” Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn có chút mơ màng, chỉ thấy thân thể có chỗ nào đó rất kỳ quái, lung tung gật đầu rồi lại lắc đầu, tóc dài đen như mực tán loạn trên chăn giường bằng gấm vóc, yêu dã mê người đến mức nói không thành lời.
“Không thoải mái sao?” Trán Phượng Ly Thiên đã tích đầy mồ hôi, cắn răng níu kéo một tia thanh minh, rút ra ngón tay đang chôn sâu trong cơ thể Hiên Viên Cẩm Mặc.
Cảm giác trống rỗng đột nhiên đánh úp lại khiến Hiên Viên Cẩm Mặc hít một hơi lạnh, cảm giác giống như bị người đẩy xuống từ trên mây, khiến y nhịn không được đưa tay với lấy những thứ gần đó, vừa lúc bắt được tấm lưng bóng loáng rắn chắc của Phượng Ly Thiên.
“Ách đáng chết!” Đầu ngón tay mang theo mồ hôi mỏng vô ý thức chạm vào Phượng hoàng văn, Phượng Ly Thiên nhịn không được bật ra tiếng than nhẹ, sợi dây vốn đã căng đến cực hạn rốt cuộc đứt phựt.
Cơn say của rượu lâu năm giảm bớt đau đớn lúc ban đầu, hai cỗ thân thể trẻ tuổi phảng phất như ngọn lửa trên thảo nguyên vào thu, dưới tình huống lửa lan đồng cỏ mà quên cả trời đất, thiêu đốt lẫn nhau đến không còn tro cốt. Trong khoảnh khắc tiến vào, Phượng Ly Thiên cảm thấy, lưu luyến và tưởng niệm suốt mười hai năm, rốt cục tại một khắc này, tìm được nơi quay về ấm áp. Nếu đây là một giấc mộng kiều diễm, thật muốn cứ như vậy mà hôn mê bất tỉnh.
Nắng sớm ấm áp chiếu vào cung điện rộng lớn, xuyên qua tầng tầng sa trướng, rọi lên tia sáng lánh lấp trên hàng mi của Hiên Viên Cẩm Mặc. Hàng mi dài đậm run rẩy, từ từ hé mở, lộ ra đồng tử thâm trầm cơ trí, đen láy như hắc diệu thạch. Mơ mơ màng màng mở to mắt một hồi, lại cảm thấy một trận đau nhức dấy lên từ thắt lưng và giữa hai chân, đầu cũng đau vô cùng. Muốn nâng tay xoa huyệt Thái Dương, chợt phát hiện tay mình bị một bàn tay ấm áp thon dài khác nắm lấy, một cánh tay không thuộc về bản thân còn đang khoát trên lưng mình, mà lưng y cũng đang tựa vào một ***g ngực ấm áp mà rắn chắc, tiếng tim đập mạnh mẽ không ngừng truyền đến. Giật mình tỉnh táo lại, người phía sau nhúc nhích cọ lên cổ y, thanh âm mát lạnh trong trẻo như tiếng suối chảy mang theo giọng mũi khàn đặc khi vừa mới thức dậy: “Mặc, ngươi dậy rồi sao.”
Hiên Viên Cẩm Mặc tỉnh táo lại, cố gắng hồi tưởng, mình cùng Phượng Ly Thiên uống rượu, sau đó thì sao? Trước mắt đột nhiên hiện ra đôi mắt phượng lưu chuyển kim quang, hai thân thể trẻ tuổi hoàn mỹ đang…… Khuôn mặt tuấn tú phút chốc đỏ hồng, mạnh mẽ ngồi bật dậy. “A ” Hiên Viên Cẩm Mặc đột nhiên bật ra tiếng rên rỉ, thiếu chút nữa ngã xuống.
Phượng Ly Thiên đưa tay ôm choàng lấy y, đưa ra một bàn tay xoa nhẹ lên thắt lưng dẻo dai sở hữu những đường cong có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.
“Hỗn đản, buông.” Muốn tránh ra, nhưng cả người đều đau nhức không còn chút lực.
“Mặc, đừng nói là ngươi lại không thừa nhận nữa nha?” Phượng Ly Thiên ủy khuất cau mũi, “Tối hôm qua là ngươi nói thích ta mà, ngươi cũng đồng ý cho ta làm vậy rồi.”
Câu nói nửa thật nửa giả dọa Hiên Viên Cẩm Mặc ngây ngẩn cả người, mình rượu vào nói bậy rồi sao? Phượng Ly Thiên cười cười, ôm chặt người trong lòng, cọ cọ lên cần cổ phủ đầy dấu răng, sử xuất tất sát kĩ () của hắn – làm nũng.
() Tất sát kĩ: kĩ năng chỉ cần dùng là tiêu diệt đối phương, thành công 100%
Hiên Viên Cẩm Mặc thở dài, tối hôm qua y vẫn còn ý thức, làm được một lúc y cơ bản đã tỉnh táo rồi, tuy rằng bị người đặt ở dưới thân có chút mất mặt, nhưng tình sự tuyệt vời như vậy y chưa từng được thể nghiệm qua, không một phi tử nào có thể mang đến cho y cảm giác sung sướng mãnh liệt đến thế.
Nhưng, vì sao lại là y ở phía dưới? Trừng mắt nhìn tên nào đó đang cười đến thiếu đánh, Hiên Viên Cẩm Mặc giãy dụa muốn đứng lên.
“Mặc, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Phượng Ly Thiên thật sự thấy ủy khuất lắm, nghĩ xem hắn đường đường là cung chủ Phượng Cung, muốn mỹ nhân nào còn không phải hạ bút thành văn () sao? Sau khi hắn dùng sạch kỹ xảo, đối xử hết mực dịu dàng, nhưng người nào đó vẫn không chịu thừa nhận, thế này ít nhiều gì cũng tổn thương tự tôn của hắn chứ.
() Hạ bút thành văn: đặt bút xuống sẽ viết thành văn, đây là 1 chuyện dĩ nhiên, ý là cung chủ nhà chúng ta chỉ cần muốn có là lập tức nắm trong tay.
“Tắm rửa!” Hiên Viên Cẩm Mặc nghiến răng nghiến lợi nói.
Phượng Ly Thiên lập tức tươi cười rực rỡ: “Đừng lo, ta đã tắm cho ngươi rồi.” Hắn nhớ rõ trong Hoàng cung có một suối nước nóng, nghĩ Đông Cung là cung điện quan trọng nên chắc suối nước nóng cũng được dẫn đến đây, vì thế liền đứng dậy đi tìm, không ngờ bể nước ở ngay sát vách, vì thế cực kì vui vẻ ôm lấy Hiên Viên Cẩm Mặc đã ngủ say đi tắm rửa.
Tắm rồi? Hắn tắm cho mình rồi? Hiên Viên Cẩm Mặc mở to hai mắt nhìn, Phượng Ly Thiên xấu xa xáp đến bên tai y nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, trong trong ngoài ngoài đều rửa sạch.”
“Rầm!” Vì thế, cung chủ đại nhân lại bị đá xuống giường.
Phượng Ly Thiên nằm ở trên giường, một tay chống đầu, nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc khoác vào từng lớp từng lớp triều phục Thái tử. Hắn rất muốn giúp đỡ, nhưng bị người nào đó trừng mắt nên đành phải thôi.
Hiên Viên Cẩm Mặc nghiêm túc mặc y phục, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn tên nào đó trên giường, liền thấy người nọ híp lại mắt phượng lưu chuyển quang hoa, cười xấu xa nhìn mình, khuôn mặt tinh xảo tựa thiên thần như được tỉ mỉ điêu khắc thành khiến người ta tâm thần nhộn nhạo. Nhớ đến Ngụy Nham từng nói cung chủ Phượng Cung có gương mặt cực kỳ đáng sợ, cảm thấy mấy lời đồn đãi này nọ thật sự rất không đáng tin.
“Điện hạ, ngài thức rồi sao?” Giọng nói the thé của Đức Phúc từ ngoài cửa truyền vào.
“Khoan vào đã!” Hiên Viên Cẩm Mặc liếc nhìn Phượng Ly Thiên y phục bất chỉnh, nhỏ giọng nói, “Ngươi làm sao bây giờ?”
Phượng Ly Thiên rất vô tội chớp mắt mấy cái. Cho dù công phu cao tới đâu, cũng không thể giữa ban ngày ban mặt trèo tường rời đi, vậy nên hắn định ở trong này một ngày.
Hiên Viên Cẩm Mặc bất đắc dĩ thở dài: “Ngoan ngoãn ở trong này, không được chạy lung tung.”
Phượng Ly Thiên nghe lời gật gật đầu.
Hiên Viên Cẩm Mặc đột nhiên cảm thấy mình giống như đang chăm sóc tiểu hài tử, lắc lắc đầu, nhấc chân đi ra ngoài, nói với Ngụy Nham đứng trước cửa: “Hôm nay không được để bất kì ai bước vào tẩm điện này.”
“Thuộc hạ tuân chỉ.” Ở trong cung nhiều năm như vậy, Ngụy Nham tất nhiên biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, huống chi lại là lời của vị điện hạ nói một không hai này, bất cứ mệnh lệnh gì của y đều không thể làm trái, chỉ cần nghe theo là được.
Hiên Viên Cẩm Mặc lại nhìn Đức Phúc dặn dò vài câu, rồi mới vào triều.
Làm Thái tử, mỗi ngày cần phải vào triều nghe báo cáo và quyết định mọi chuyện, việc này Hiên Viên Cẩm Mặc cũng tình nguyện làm, bởi nó đới với việc làm quen chính vụ, nắm giữ động thái trong triều là vô cùng quan trọng. Chỉ là, hôm nay vào triều lại cực kỳ gian khổ, phải biết rằng, chịu đựng thắt lưng đau nhức đứng thẳng gần một canh giờ, thật sự là một loại tra tấn.
“Thái tử, ngươi thấy thế nào?” Tiếng nói của Hoàng đế Hiên Viên Ấp đột nhiên truyền đến từ đỉnh đầu.
Hiên Viên Cẩm Mặc có hơi sửng sốt, đang thất thần tất nhiên y không biết phụ hoàng đang hỏi cái gì. Nhưng, vẻ mặt của y vẫn bình tĩnh như cũ, giương mắt nhìn Hộ bộ Thượng thư đứng chếch phía đối diện, từ khẩu hình của Hộ bộ Thượng thư nhìn ra được hai chữ “Thương thuế”, lập tức hiểu được, là đang tranh chấp vấn đền có nên tăng thêm thương thuế hay không.
Bước về phía trước từng bước, mặt đối diện long ỷ nói: “Nhi thần nghĩ, nông nãi là gốc rễ lập quốc, thương nghiệp là phần phụ. Nhưng mà, lần này nhi thần đến Giang Nam, nhìn thấy nơi đó thương nghiệp phồn thịnh, trên đến cụ già bảy mươi, dưới đến trẻ con vừa hiểu chuyện, phần lớn người trong thành trấn đều sống bằng nghề buôn bán. Chỉ là làm ăn có lớn có nhỏ. Nếu tùy tiện tăng thêm thương thuế, nhất định sẽ khiến một bộ phận người mua bán nhỏ không thể sống nổi. Cho nên nhi thần nghĩ rằng, thương thuế có thể tăng, nhưng phải phân loại. Đối với ngành nghề được triều đình khuyến khích thì giảm miễn thuế thu nhập, mà đối với các ngành bị triều đình ức chế, tỷ như truân lương, thì sẽ tăng thuế……”
() Truân lương: tích trữ lương thực.
Trả lời cao giọng rõ ràng, như một màn diễn thuyết cá nhân hoàn mỹ, làm cho Hiên Viên Ấp trên long ỷ vừa lòng gật đầu, đề nghị sáng suốt như thế cũng khiến các đại thần sôi nổi thảo luận. Nhưng Hiên Viên Cẩm Mặc đứng một bên thì khác, y đang buồn bực không biết buổi lâm triều hôm nay phải kéo tới khi nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.