Phượng Trường Duyệtgào lên một tiếng đột phá cấm chế, nhưng thân thể không động đậy mộtchút nào, nàng nhìn thấy bóng người nhỏ bé kia té xuống, trong nháy mắtviền mắt sưng đỏ, căng thẳng nắm chặt hai tay, thậm chí cái trán còn mơhồ xuất hiện gân xanh, có thể tưởng tượng được lòng nàng hỗn loạn cỡnào.
“A Dạ.”
Giọng nói nàng khàn giọng, nhưng không thểgiúp sức, trong thân thể, bản thân khế ước đang hoàn thành bước cuốicùng, cũng là bước mấu chốt nhất, trong nháy mắt tâm thần khuấy động,thân thể của nàng trong nháy mắt bị kích động, dường như trong lòngkhông thể hô hấp được.
Thân thể nàng không thể động đậy, nhìnthân thể nho nhỏ nhiễm đầy vết máu cùng tro bụi ngã trên mặt đất kia,lần đầu tiên, đau khổ như vậy, căm hận bản thân mình vô lực.
Ánhmắt nàng nhìn chòng chọc vào thân thể nho nhỏ té xuống dường như khôngmột tiếng động đó, lại không thể phát ra âm thanh nào, bên mép khôngngừng có máu tràn ra, lưu lại dọc theo cái bớt hồng của nàng, rồi từ từchảy xuống cổ nàng, trong nháy mắt bị ngọn lửa vàng thiêu nóng bay hơi,chỉ để lại một vết máu khô màu đỏ sậm, cùng cái bớt hòa lẫn vào nhau,dường như không nhận rõ dấu vết.
Sắc mặt nàng bỗng chốc biến đổi không màu, trắng bệt như tuyết.
A Dạ, hài tử kì lạ kia, hài tử trầm mặc mà kiêu ngạo kia, hài tử đơnthuần mà trưởng thành sớm kia, sau khi nàng sống lại, là hài tử lần đầutiên dành cho nàng sự ấm áp…
Trong mắt nàng càng thêm đỏ hơn, trợn to hai mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-lam-chi-yeu-vuong-lan-xuong-giuong/2250073/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.